Lục Thiên Hạo được nhà cô sắp xếp cho một phòng ngủ riêng.
Hắn vui vẻ đồng ý nhưng lúc bố mẹ cô đi thì lại kéo ra một góc nói nhỏ:
-Anh muốn ngủ với em mà.
-Anh...đang làm nũng à?
-Anh muốn ngủ với em cơ.
Hắn vừa nói vừa cầm hai tay cô lắc lắc khiến cô không nhịn được cười.
-Nhưng mà bố mẹ em không cho đâu.
Anh ngoan ngoãn ngủ ở phòng mình đi nhá.
Em lên tầng ngủ trước đây.
-Lạc Lạc....
-Ngủ ngon.
Hắn phụng phịu trở về phòng nhưng không chịu bỏ cuộc .
-Em không cho thì tôi không có cách sao?
Nửa đêm hắn lên phòng cô, thật may mắn vì cửa phòng cô không khoá.
Hắn đi nhẹ nhàng vào trong đến chỗ giường cô.
-Lạc Lạc, anh đến ngủ với em đây.
Hắn mở chăn lên, tính vào nằm cùng người trong chăn.
Người trong chăn ngồi dậy với tay đến công tắc bật đèn lên.
Tóc ngắn, bờ vai rộng này, khuôn mặt này, không phải cô.
-C...h...ú?
-Ừm, cậu tính lên phòng con gái tôi làm gì?
-Cháu....Lạc Lạc đâu bác?
-Con bé ngủ với mẹ rồi.
Đằng nào cậu cũng lên đây thì ta nói chuyện với nhau một chút.
Hắn trước khi lên còn nghĩ mình thông minh, trước khi đèn bật lên hắn vẫn nghĩ như vậy.
Giờ hắn mới biết thế nào là gừng càng già càng cay.
Cô ở dưới với mẹ cũng chưa ngủ.
-Lạc nhi, con thật sự yêu cậu ấy sao?
-Vâng.
Mẹ thấy anh ấy thế nào?
-Cũng tốt.
Ngày trước bố mẹ lên cậu ấy cũng rất chu đáo.
Mẹ chỉ sợ vào nhà hào môn sẽ ngột ngạt...
-Mẹ đừng lo, con gái mẹ là ai chứ.
Con không để ai bắt nạt con đâu.
Với lại, Lục Thiên Hạo cũng rất quan tâm, yêu thương con.
Anh ấy thay con gánh vác, lo lắng rất nhiều thứ, nhiều điều con còn không biết anh ấy giúp con.
Thật sự bên anh ấy con cảm giác rất an toàn, rất đáng gửi gắm.
-Con nói vậy mẹ yên tâm rồi.
Ngủ đi con.
-Con muốn ôm mẹ ngủ.
-Con bé này.
Lớn rồi còn như trẻ con vậy.
-Con mặc kệ, con thích.
....
Sáng hôm sau cô ngủ không biết giờ giấc, bố mẹ và hắn đã dậy được hơn tiếng rồi nhưng cô thì vẫn đang say giấc nồng.
Mẹ cô gọi hai lần nhưng cô vẫn không chịu dậy.
-Lạc Lạc, con không dậy là cậu Lục đi trước đó.
-Cậu Lục? Lục Thiên Hạo? Áaaaa, con quên mất, sao mẹ không gọi con dậy sớm?
Cô nói rồi chạy tìm khăn mặt, bàn chải đánh răng.
Khi cô xuống bố mẹ cô và hắn người ngồi đọc báo, người uống trà, người nấu ăn.
-Bố, mẹ...
-Con gái con đứa, thế này mà còn đòi lấy chồng? Ai dám lấy con chứ?
-Cháu lấy...à, ý cháu là giờ vẫn còn sớm, chắc hôm qua đi đường dài cô ấy mệt nên mới dậy muộn.
-Con vào giúp mẹ nấu ăn.
-Cẩn thận.
Sao cô thấy không ai có niềm tin vào tài năng nấu nướng của cô nhỉ.
Ăn xong bữa sáng, hắn im lặng như muốn nói gì lại ngại mở lời.
Cô nhìn mẹ ánh mắt ra hiệu, dưới bàn lấy tay đẩy đẩy đùi mẹ.
-Bố, mẹ/ Cô, chú!
-Anh nói đi.
-Cô, chú.
Cháu muốn đăng ký kết hôn với Lạc Lạc.
Cô chú đưa chúng cháu mượn sổ hộ khẩu để đi đăng ký được không?
-Anh lên lấy đi.
-Em lên lấy đi.
Giờ đến bố mẹ cô khó hiểu, ai lấy thì có gì khác biệt sao? Cuối cùng vẫn là mẹ Đồng Oanh Lạc đi lấy.
Cầm tấm sổ màu đỏ trên tay mà bà có chút do dự.
Hắn đưa tay để lấy, tay chạm cuốn sổ rồi nhưng bên tay mẹ cô có chút lực giữ lại.
-Cô đưa cháu đi ạ.
-Ừm.
-...
-...
Đồng Oanh Lạc nhìn thấy cảnh nửa khóc nửa cười này không biết nên làm thế nào cho đúng.
Cô đến cầm tay mẹ, khiến bà buông tay ra, cuốn sổ đã trong tay Lục Thiên Hạo.
-Aiza mẹ, bọn con còn lên thành phố nữa.
Trên đó con còn nhiều việc lắm.
-Con đó, mới về hôm qua mà đã đòi đi rồi.
Không muốn ở với ta đến thế sao?
-Không phải.
Công ty