Sáng sớm hôm sau tại võ đường giữa sân Trần Gia tập trung rất đông người Trần gia lẫn người xem.
Phía trên tầng cao nhất của khán đài Trần Viễn, Trần Kinh Phong, Trần Kinh Lang tập trung rất sớm.
Dưới sân đấu Trần Kinh Hồng ngạo nghễ đứng chỉ đạo cho các đệ tử Trần Gia rất ra dáng gia chủ.
Trong lúc mọi người bàn tán thì Trần Quyền Dương và Trần Vô Khiết dẫn đầu một nhóm đệ tử đi đến khiến đám người Trần Viễn và Trần Thiên Hồng rất ngạc nhiên nhưng bọn chúng không biết rằng trong nhóm người đó có Thiên Sinh cải trang trà trộn vào vì bọn chúng nghĩ rằng Thiên Sinh đã chết cách đây 7 năm.
Nhóm người của Huyền Như Ngọc ung dung ngồi xem trên khán đài.
Trần Quyền Dương và Trần Vô Khiết đi lên chỗ Trần Viễn vì không muốn bọn hắn để ý đến nhóm đệ tử để tránh cho bọn chúng phát hiện ra Thiên Sinh rồi lại giở trò.
Trần Viễn : " Đại ca, lục đệ, không ngờ hôm nay 2 ngươi lại đến để tham gia náo nhiệt, ta cứ tưởng đâu 2 ngươi đã từ bỏ rồi, nhưng 2 ngươi có đến hay không thì kết quả vẫn như vậy mà thôi, 2 ngươi nghĩ rằng còn có ai trong Trần Gia có tu vi cao hơn Thiên Hồng?"
Trần Quyền Dương cố nén cơn giận : " Ta biết mấy năm nay các ngươi đã dốc hết tài nguyên của Trần Gia để cho Thiên Hồng tu luyện, nhưng cho dù Trần Quyền Dương ta có chết cũng nhất quyết ngăn cản âm mưu của các ngươi.
"
Trần Viễn nở nụ cười chế nhạo : " Chỉ dựa vào 2 ngươi và đám đệ tử vô dụng đó sao? Chi bằng các ngươi hãy quỳ xuống năn nỉ chúng ta, ta sẽ độ lượng vẫn để cho các ngươi được sống ở Trần Gia.
"
Trần Quyền Dương nở một nụ cười lạnh : " Thế thì các ngươi cứ chờ xem.
"
Tất cả ngồi xuống ghế và Trần Viễn ra hiệu cho Trần Kinh Phong chủ trì cuộc thi đấu.
Trần kinh Phong bay xuống đứng giữa võ đài phát biểu :
" Kính thưa bà con ở quận Gia Lăng, hôm nay Trần Gia tổ chức thi đấu để tìm kiếm người thừa kế 10 năm một lần.
Đúng ra người chủ trì đứng ra phát biểu sẽ do gia chủ Trần Gia đích thân thực hiện nhưng thật không may, 7 năm trước gia chủ Trần Gia là Trần Thiên Cảnh và gia chủ phu nhân đã bị đứa con súc sinh của mình là Trần Thiên Sinh hại chết.
Sau đó tên súc sinh đã sợ tội mà đã nhảy xuống vực sâu tự tử, đúng ra năm đó Trần Gia tổ chức cuộc thi sớm để chọn gia chủ cai quản Trần Gia nhưng vì làm theo quy tắc của Trần Gia 10 năm tổ chức 1 lần nên phải đến hôm nay mới tổ chức cuộc thi đấu này.
Tôi là Trần Kinh Phong, đệ đệ thứ tư của gia chủ Trần Thiên Cảnh được bầu với tư cách là người chủ trì trận đấu.
.
"
" Ngươi không có tư cách chủ trì trận đấu.
" - Trần Vô Khiết bay xuống võ đài.
Trần Kinh Phong ánh mắt hiện lên tia hàn quang :" Ngươi có ý gì?"
Trần Vô Khiết trừng mắt đáp : " Con trai của ngươi có tham gia kỳ thi tuyển chọn này, để các ngươi chủ trì ta thấy không công bằng.
Trần Viễn lên tiếng : " Lục đệ, mỗi người chúng ta đều cử con trai của mình tham gia thi đấu nếu như vì lý do đó mà không thể làm người chủ trì thì ai có đủ danh vọng và uy tín để đảm đương trọng trách này?"
Trần Kinh Lang cũng vội lên tiếng : " Nếu lục đệ đã đa nghi như vậy thôi thì chúng ta hãy bỏ phiếu để bầu ra người chủ trì đi, ta bầu cho tứ ca làm người chủ trì.
"
Trần Viễn : " Ta cũng bầu cho tứ đệ, tính thêm đệ ấy là có 3 phiếu bầu, còn các ngươi chỉ có 2 phiếu cho nên người chủ trì vẫn là tứ đệ.
"
" Ngươi " : - Trần Vô Khiết nghiến răng, tay nắm chặt, đúng là bọn chúng đã tính sẵn tình huống này nên mới dám hóng hách như vậy, nếu như để bọn chúng chủ trì trận đấu, Thiên Sinh và con trai của bọn hắn đều sẽ bị chèn ép.
Trong lúc mọi người xì xào bàn tán thì một giọng nói vang lên.
" Còn tính thêm ta nữa "
Lúc này một hình bóng quen thuộc mặc áo choàng đứng lên, người này cởi mũ che đầu của áo choàng xuốn, Trần Vô Khiết và Trần Quyền Dương nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền bao nhào lại ôm chặt như con nít vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về.
" Thiên Cảnh, đúng là ngươi rồi, ta biết rằng ngươi vẫn còn sống, 7 năm rồi, đã 7 năm rồi.
" - Trần Vô Khiết và Trần Quyền Dương không kìm được nước mắt.
Trần Thiên Cảnh nước mắt cũng lăn dài : " Dại ca, lục đệ, đã làm mọi người buồn lo 7 năm trời, ta thật sự có lỗi với các người.
"
Trần Quyền Dương 2 tay nắm chặt liếc nhìn đám người Trần Viễn và Trần Thiên Hồng :
" Đệ không có lỗi, lỗi là của bọn bất nhân bất hiếu bất nghĩa kia đã làm đệ sống khổ trong 7 năm qua, hiện tại ta rất