*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dũng cảm lên, Lục Yên, ngươi phải can đảm lên một chút.
Tạ Đạo Niên nhìn ra sự khẩn trương* của cô, anh trầm tư** một lúc.
(*khẩn trương: hồi hộp, căng thẳng... ; **trầm tư: suy nghĩ, cân nhắc, lặng im suy nghĩ...)
------ Trường Canh, tình yêu là phải thận trọng*, nếu ngươi không chắc chắn, thì không nên hứa hẹn với người ta.
(*thận trọng = cẩn thận + quan trọng = hết sức cẩn thận, luôn có sự đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót. Nguồn - Từ điển Soha)
Anh nhìn cô, cô còn đang chờ câu trả lời của anh.
"Không còn sớm nữa, buổi tối không an toàn, em trở về đi."
"Có hay không thôi mà."
"Tôi đưa em trở về."
Lục Yên ủ rũ, "Được rồi." Sau đó thì thầm, "Thôi, sau này em còn đến nữa."
Đến lúc đó đi thẳng vào trong khoa hỏi thăm là được.
Đêm đó, khoảng cách giữa cô và anh chỉ cách một bàn tay, từ từ đi về đại học H, Lục Yên đi sau anh đang muốn vượt lên để nhìn anh, Tạ Đạo Niên kéo cô vào bên trong, hai người lại gần nhau hơn nữa.
Cô nhìn anh một cái thật nhanh, sau đó liền cúi đầu xuống.
Thật là vui a!
Một bông hoa từ trên cây rơi xuống, Tạ Đạo Niên đi vòng qua, bước chân thương tiếc.
Lục Yên từng rất nhiều lần chụp bóng lưng của anh, sau đó đem ảnh đi rửa rồi đặt dưới gối, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, động viên tinh thần cho bản thân.
Về đến nhà, Đào Nhạc nhìn ra cô có tâm sự, cẩn thận hỏi han, thì ra là thích cậu nhóc ở Vân Phù Cư kia, Đào Nhạc là người từng trải, bà khuyên cô một vài câu.
Không nghĩ rằng Lục Yên nói, "Mẹ, con nhìn thấy, con đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây không thấy."
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cô sáng lên.
Đào Nhạc mở miệng rồi lại đóng lại, lời vừa đến miệng liền nuốt xuống, bà đốt một điếu thuốc, không có hút, nhìn con gái mình đã rơi vào lưới tình.
Mẹ con liên tâm, đúng là luân hồi a. (*liên tâm: trái tim ở gần nhau, nên dễ dàng hiểu nhau)
Con gái bà sẽ gặp được người tốt chứ?
Lục Yên vẫn tiếp tục đi đến phố Mỹ Thực, nhưng cũng không dám đi vào khoa của anh hỏi bàn bè anh, anh có bạn gái chưa.
Cô sợ nghe thấy câu trả lời không mong muốn.
Lục Yên không thích đọc sách lắm, đại học H rất tốt, là do cô cố gắng hết sức mà thi vào được, học ngành thiết kế thời trang, cô may vá rất giỏi, có thể đem một món đồ cũ thành một món đồ mới khác trước hoàn toàn, cô không thể ngồi học trong một thời gian dài, nhưng nếu muốn cô ngồi trong một thời gian dài, thì chỉ cần cho cô một cây kim, cô có thể may vá quên
cả thời gian.
Tập trung cũng là một loại lực lượng mạnh mẽ.
Mấy ngày hôm nay cô đang làm một cái móc treo thìa khóa, trên móc khóa có một sợi dây, trên nút thắt của sợi dây có một quả táo đỏ, trông rất sống động.
(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa của editor)
Tạ Đạo Niên nhiều lần thấy cô đứng ở ven đường, không che ô, da thịt trắng nõn do phơi nắng nên đỏ bừng lên, nhìn thấy anh liền vội vàng chạy tới, im lặng không nói gì, nhìn anh.
Ánh mặt trời nóng, nhưng trái tim càng nóng bỏng hơn.
Trên người cô mang theo khí nóng của ánh nắng, Tạ Đạo Niên không nhịn được, mở miệng nói, "Sao không che ô?"
Lục Yên không nói gì, cô lấy một món đồ từ trong balo ra, đưa đến trước mặt anh, Tạ Đạo Niên nhìn thấy, là một cái móc khóa, trên móc có treo một quả táo đỏ.
Anh không nhận, "Đây là gì?"
"Em tự làm."
Cho nên, muốn tặng cho anh sao?
Không đợi anh trả lời, Lục Yên cầm móc khóa nhét vào túi quần của anh.
Đầu ngón tay cách lớp vải chạm vào đùi anh, làn da cảm vừa cảm thấy ngứa vừa cảm thấy tê dại.
Ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng to gan lớn mật không có chừng mực.
Làm điều này cần có lý do, mà cô dựa vào lý do gì, chưa có lý do, cô chỉ nghĩ rằng anh sẽ không đẩy cô ra. ( Yang: Ý của Lục Yên là cần có lý do, ví dụ như là bạn gái anh thì mới được sờ đùi anh, tuy cô chưa phải bạn gái anh nhưng cô cảm thấy anh sẽ không đẩy cô ra.)
Anh nhìn cô, cô cúi đầu, mũi giày ma sát xuống đất, trên đỉnh đầu có một cái dây buộc tóc hình con bướm, gió thổi nhẹ, nó nhẹ nhàng lay động.
Mũi giày ma sát dưới đất một lúc, xuất hiện một cái hố nho nhỏ.
"Hẹn gặp lại." Cô xoay người vội vàng chạy đi.
Còn Tạ Đạo Niên, đứng tại chỗ, lấy ra cái móc khóa trong túi quần, im lặng một lúc lâu không nói gì.
Không phải vải trơn, nhìn thấy rõ từng vân vải, sờ sờ, còn có thể cảm nhận được sự thô ráp.
Ánh nắng ngày càng chói chang...