*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt trời bắt đầu lên cao, chim nhỏ bắt đầu hót, A Bảo duỗi thắt lưng, thân hình mập mạp bắt đầu đi đi lại lại.
Lục Yên đang thu dọn quần áo đem đi giặt, quần áo của Đào Nhạc tương đối nhiều, có khi một ngày thay những ba bộ quần áo, bà đi làm cả tuần, công việc chủ yếu vào ban đêm, đôi khi còn làm qua đêm, ban ngày mới về nhà ngủ bù.
Ở trong mắt cô, Đào Nhạc là một người phụ nữ kim cương, một người mạnh mẽ, Lục Yên nhìn bà một mình đi làm từ hai bàn tay trắng làm ra được thành quả như ngày hôm nay
A Bảo kêu meo meo, lật qua lật lại bên chân của cô.
"A Bảo, mẹ còn đang ngủ, còn kêu nữa là chị đeo vòng chụp cổ* vào cho em đó." (*Vòng chụp cổ: là một loại vòng được đeo cho chó mèo, được sử dụng trong trường hợp chó mèo dữ hay cắn người lạ, hoặc đang bôi thuốc tránh việc chó mèo liếm vào thuốc trên cơ thể.)
Trong nháy mắt con mèo mập mạp liền chớp chớp mắt không dám kêu lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở ban công liếm móng vuốt.
Lục Yên cầm quần áo mang đi giặt khô, đi xuống lầu dưới, đi đến tiệm giặt khô của chị Bạch Mân ở cuối hành lang.
Tiệm giặt của chị Bạch Mân không lớn lắm, trong tiệm có rất nhiều quần áo đang treo chờ khách hàng đến lấy, chị chủ tiệm đang dùng máy may để sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy cô, chị ấy liền cười nói, "Tiểu Yên tới giặt quần áo à?"
Bạch Mân là người phụ nữ dịu dàng, đằng sau đầu là bộ tóc được tết gọn gàng, khuân mặt bầu bĩnh, lời nói nhỏ nhẹ, tính tình hòa thuận.
Người tốt như thế, lại gặp phải một ông chồng vũ phu, ngày nào cũng đi chơi gái, đánh bạc, sau đó về nhà cướp tiền của vợ.
Đúng là đồ rác rưởi, cặn bã.
"Dạ vâng, làm phiền chị Bạch Mân rồi."
Bạch Mân nhận đồ, " Không phiền không phiền." Nói xong cầm lấy quần áo cẩn thận để vào trong giỏ rồi đi vào bên trong.
Lục Yên ở bên ngoài đợi, chỉ một lúc sau, Bạch Mân đi ra, cầm trên tay một túi quần áo đã giặt xong, "Đây là của lần trước, em xem có đủ hay không."
Lục Yên nhận lấy, nhìn kỹ một chút.
Vào lúc này, có một người đàn ông bước đi ra từ phòng trong.
___ "Tiểu Mân, còn chỗ nào phải sửa nữa không?"
Tay anh ta cầm một cái cờ lê, dáng người cường tráng, nét mặt cương nghị, quần áo trên người bị ướt một nửa, hơi dính vào cơ thể.
Lục Yên nhớ rõ, anh ta hình như tên là Khiếu Triêu Thành, là anh trai của chồng chị ý, còn chưa kết hôn, vẫn luôn buôn bán ở tỉnh khác.
"... Không có... Tiểu Yên, phải quần áo của nhà em không?"
Lục Yên gật đầu, trả tiền, " Chị Bạch Mân, em về đây."
"Ừ, đi từ từ nhé."
.......
Lục Yên mang theo túi quần áo, định đi
đến Vân Phù Cư nhìn xem Tạ Đạo Niên đang làm gì.
Con đường nơi bọn họ sống có tên là Phân Hương*, nghe rất thơ mộng. (*Phân Hương = hương thơm)
Năm đó khi Đào Nhạc đến đây, thấy cả khu phố đều là các cửa hàng lâu đời, đã cảm thấy nơi này dường như đang sống trong một thế giới khác, và những người sống ở đây đều có nhịp sống chậm, ngay cả những con chó con mèo cũng đều có bộ dạng lười biếng.
Lục Yên vốn đã lười biếng, ở lại chỗ này, cô lại càng lười biếng hơn.
Khi cô đến cửa sau, cô gọi điện thoại cho anh, sau đó nhìn chăm chú vào cửa sổ trên tầng ba.
Nếu không ngoài dự đoán thì cửa sổ mở ra, sau đó cô sẽ nhìn thấy một chậu hoa anh thảo.
Điện thoại đã được kết nối, cửa sau bất ngờ được mở ra.
Tạ Đạo Niên dựa người vào cánh cửa nhìn cô, tay trái để trong túi quần, tay còn lại cầm một cái bánh xíu mại*, từ từ ăn, khóe miệng nhìn như đang mỉm cười. (*xíu mại: là một trong những món ăn của người Trung Quốc, cùng họ với món há cảo - Nguồn: Wikipedia)
Hôm nay anh mặc một bộ đường trang* màu trắng, tóc được vuốt lên, nhìn đẹp trai tràn đầy sức sống. (*đường trang: trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời nhà Thanh)
Trong tủ quần áo của Tạ Đạo Niên có rất nhiều bộ đường trang màu trắng, anh kể với cô trong nhà anh có người thân làm nghề may, những bộ đường trang của anh đều được đặt may ở đó.
Anh có một người bố nghiêm khắc, Lục Yên chưa bao giờ thấy Tạ Vân Bằng cười với Trường Canh.
"Sao nhanh thế?"
Tạ Đạo Niên đút cho cô ăn một miếng xíu mại, "Lúc em đang lén lút đi qua đi lại ở đằng trước cửa hàng, anh đã nhìn thấy."
Chỉ chờ điện thoại của cô rồi đi ra.
Lục Yên thẹn thùng cười cười, ăn xong, thấy anh vẫn dựa người vào cửa, bộ dạng bất cần.
Dường như chỉ ở trước mặt cô, Tạ Đạo Niên mới để lộ ra bộ dạng không đứng đắn, cách đứng không đoan chính, động tác cũng không nhã nhặn như vậy.
Đằng sau cánh cửa có một cái hẻm nhỏ, rất yên tĩnh, cô bước đến trước mặt anh, thấy anh vẫn đang cười, cô nhón chân lên, hung hăng cắn môi anh.