Editor: Yang3S
_______
Sau khi hoàn thành vòng thi phỏng vấn của cuộc thi công chức, là đến buổi lễ tốt nghiệp, Lục Yên mặc một bộ trang phục đặc biệt, cầm một bó hoa đến đại học Z tìm Tạ Đạo Niên.
Trên sân cỏ của đại học Z, có rất nhiều sinh viên, cùng với tiếng cười trêu đùa lẫn nhau.
Tạ Đạo Niên mặc bộ đồ cử nhân*, đội mũ cử nhân, khí chất ôn hòa trong sáng, dáng người cao lớn như hạc lạc giữa bầy gà.
(*bộ đồ cử nhân: thường được mặc khi tốt nghiệp đại học.)
Mấy người bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh liên tục trêu chọc anh, cầm một bông hoa cho vào trong túi của anh, lúc chụp ảnh thì lấy tay tạo những kiểu dáng kỳ lạ trên đầu của anh, mọi người đều nháy mắt ra hiệu cho nhau.
Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đứng ở một góc nhìn, rất hiếm khi thấy Tạ Vân Bằng cười như đón gió xuân thế này, Trần Lộ nhìn ông, "Ông Tạ a, nhìn ông có vẻ rất vui a?"
"....."
Tạ Đạo Niên cảm thấy rất bất lực với sự trêu chọc của lũ bạn, "Các cậu trêu đủ rồi đấy."
Bọn La Âu nói, "Đủ, sao có thể đủ chứ? Hôm nay các anh đây cần phải dậy dỗ cậu đến nơi đến chốn."
Ai bảo cậu bốn năm học liền lúc nào cũng trong bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, nên bọn bạn này phải trêu chọc cậu một lần mới được.
Bọn họ nói đi nói lại, nhưng mà vẫn không dám trêu chọc anh quá đà, năng lượng của Tạ Đạo Niên quá mạnh, khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng mà vẫn khiến cho người khác phải kính nể, sợ hãi.
Có mấy nữ sinh chạy đến, cười e thẹn, "Bạn học, có thể chụp chung một bức ảnh không?"
Tạ Đạo Niên gật đầu, các nữ sinh đột nhiên đổ xô vào muốn chụp ảnh cùng anh, anh bước lùi về sau mấy bước, không ngờ rằng các bạn nữ sinh còn chen vào nhiều hơn, nhìn thấy cảnh này mặt Trần Lộ không che giấu được sự vui vẻ, "Ông nhìn con trai của chúng ta nổi tiếng không kìa."
Tạ Đạo Niên đứng ở giữa một nhóm nữ sinh mà khuôn mặt không có biểu tình gì, chỉ khi người chụp ảnh nói cười lên thì anh mới cười một cái, các nữ sinh vẫn còn thấy chưa thỏa mãn lắm, anh đã nói một câu xin lỗi rồi rời đi.
Đi, đi đâu? Ai đến thế kia?
Lục Yên cầm bó hoa bước đến bên anh, Trần Lộ cầm máy ảnh, kéo tay áo của Tạ Vân Bằng, "Ông Tạ, ông nhìn kìa, Tiểu Yên đến."
Cô gái kia không phải là cô nhóc kia thì là ai?
Cô mặc một bộ áo yếm, mái tóc đen bóng xõa sang hai bên vai, đeo đôi hoa tai mà Tạ Đạo Niên tặng cho, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ cùng với hàm răng trắng, đang cầm một bó hoa, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Đến rồi."
"Vâng."
Mấy người bạn cùng phòng cùng ồ lên một tiếng, các nữ sinh nhìn thấy vậy thì đều cảm thấy trái tim tan nát.
Thì ra người ta đã có bạn gái từ lâu rồi.
"Cháu chào hai bác ạ."
"Tiểu Yên đến rồi à."
Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng, "Ừ."
Buổi lễ được bắt đầu, Tạ Đạo Niên là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, một lúc nữa anh phải lên khán đài đọc bài phát biểu, anh đưa cô đến một góc khuất không có ai, hỏi cô, "Sao gần đây không gọi điện thoại cho anh?"
Cô giơ mấy ngón tay bị thương của mình lên, "Bận thi đấu."
Tạ Đạo Niên cầm mấy ngón tay bị thương của cô lên, vẻ mặt biểu hiện sự đau lòng "Anh đã nói với em là không cần gắng sức thi đấu như vậy rồi mà?"
"Em không mệt."
Lục Yên nhìn anh mặc bộ đồ cử nhân màu đen, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng đẹp, anh đứng thẳng người nhìn rất cao, sự nhớ nhung bao ngày qua tuôn trào, cô đặt một nụ hôn lên cổ của anh.
Tạ Đạo Niên cúi đầu, ôm cô vào lòng.
Ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy giọng người hiệu trưởng đang đọc diễn văn, bầu không khí náo nhiệt đằng đó cũng không hề ảnh hưởng đến hai người, hai người chỉ biết đến người đang đứng ở trước mặt mình, cùng với một nụ hôn vô cùng nồng nhiệt.
Trần Lộ đi tìm Tạ Đạo Niên thì thấy cảnh này, che miệng cười chạy đi.
"Ai ui, hai đứa nhỏ này đúng là nhiệt tình như lửa a."
........
Đợi Tạ Đạo Niên đọc xong bài phát biểu rồi bước xuống, Lục Yên ngồi ở dưới cầm bó hoa chờ anh, anh bước nhanh đến phía cô, bộ đồ cử nhân tung bay theo gió, qua ngày hôm nay, cô không thể đến đây tìm anh nữa rồi.
Tạ Vân Bằng và anh đi ở phía trước, hai bố con đang nói chuyện gì đó, Trần Lộ và Lục Yên đi ở phía sau.
Trần Lộ vẫn nhìn cô cười, Lục Yên rất tò mò, nhưng lại không dám mở lời ra để hỏi, cho đến khi Trần Lộ kéo tay cô qua, giọng điệu nghiêm túc, "Tiểu Yên a, hai đứa phải thật hạnh phúc đấy."
Cô mơ mơ màng màng nói, "Nhất định rồi bác."
Tạ Vân Bằng bước
đi, thỉnh thoảng nhìn Tạ Đạo Niên, "Phỏng vấn thế nào rồi?"
"Tạm được, vẫn đang chờ kết quả ạ."
"Trong nhà mình có người làm trong nhà nước, sau này có việc gì thì cũng có thể giúp đỡ nhau."Giọng nói của ông rất chắc chắn, Tạ Đạo Niên nhìn ông một cái, có chút nghi ngờ.
Tạ Vân Bằng nhìn về hướng khác, "Bố tin tưởng vào năng lực của con, mấy cái thể chế gì đó, vẫn phải có quy tắc của nó, cứ thoải mái đi."
Bây giờ thì Tạ Đạo Niên đã hiểu, anh gật đầu.
"Đã nghĩ đến làm việc ở đâu chưa?"
"Tổng cục thuế quốc gia ạ."
Tạ Vân Bằng nhìn anh, rất đồng ý, "Được đấy."
Các sinh viên cầm hoa trên tay thi nhau chụp ảnh trên sân cỏ, khuôn mặt người nào người đấy đều tươi như hoa, ai cũng dẫn theo người nhà hoặc bạn bè của mình.
Tạ Vân Bằng nhìn bọn họ, lại nhìn Tạ Đạo Niên, nhoáng một cái, con trai đã tốt nghiệp đại học, hình như bọn họ còn chưa chụp một bức ảnh chung với nhau.
Lời nói tối hôm đó của dì còn vọng lại trong đầu ông, mấy ngày hôm nay Tạ Vân Bằng suy nghĩ rất nhiều.
-----Tức nước vỡ bờ*, A Bằng, cháu cứ muốn ép buộc Trường Canh phải đau khổ mà lựa chọn và từ bỏ tình yêu như vậy sao?
(*tức nước vỡ bờ: từ gốc là "物极必反" = vật cực tất phản, nghĩa là sự vật khi phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.)
Tạ Vân Bằng lấy một điếu thuốc ra hút, cổ họng cảm giác chua chua.
Lục Yên cầm cái máy ảnh chụp choẹt phong cảnh xung quanh, Tạ Vân Bằng nhìn thấy vậy, ông quay đầu lại nói với cô, gọi to, "Cô nhóc."
Lục Yên có chút ngạc nhiên, đi lên phía trước, hỏi, "Bác trai, có chuyện gì ạ?"
Tạ Vân Bằng bỏ điếu thuốc ra, giọng nói bình tĩnh, "Chụp giúp bác và Trường Canh một tấm ảnh."
Tạ Đạo Niên dừng lại, nhìn ông, khẽ gật đầu.
Trần Lộ bước đến vỗ vai cô, "Nhanh nào."
"A... vâng ạ." Lục Yê giơ máy ảnh lên, nói với bọn họ, "Bác trai, Trường Canh, hai người đứng gần vào nhau một chút."
Tạ Đạo Niên chọn đài tưởng niệm để làm nền chụp ảnh, nhích lại gần Tạ Vân Bằng, hai bố con đã lâu không có gần gũi nhau như này, thoáng cái, trái tim dường như được lấp đầy bằng sự ấm áp.
Trần Lộ nói, "Ông Tạ này, ông phải cười lên chứ, Trường Canh, con cũng cười lên đi."
Lục Yên nói với bọn họ, "Cười lên nào."
Khóe miệng Tạ Vân Bằng hơi nhếch lên, khuôn mặt của Tạ Đạo Niên cũng được thả lỏng, Lục Yên ấn nút chụp ảnh, tách tách, một lúc sau đã có một tấm ảnh được in ra.
Trần Lộ tiến lên, "Công nghệ hiện đại đến mức tách một cái là đã có một bức ảnh a?"
Lục Yên cầm bức ảnh lên nhìn, trong ảnh có hai người, chiều cao của hai người không chênh nhau lắm, khuôn mặt có nét hao hao nhau, ngay cả khí chất cũng không khác nhau lắm.
Chỉ khác nhau ở nụ cười trên khuôn mặt của hai người, cho dù nhìn khác nhau, nhưng vẻ mặt hai người đều biểu hiện sự hạnh phúc.
Hai người trong bức ảnh đã bỏ đi, một người thì hút thuốc, một người thì đang chụp ảnh cùng các bạn cùng lớp.
Trần Lộ hỏi, "Tiểu Yên, có thể đưa bức ảnh đó cho bác không?"
"Dạ, đương nhiên là được ạ."
Trần Lộ đi đến gần Tạ Vân Bằng, nhét bức ảnh vào trong tay của ông, "Giữ gìn cho tốt."
Tạ Vân Bằng nhìn tấm ảnh trong tay, Tạ Đạo Niên trong ảnh đang khẽ mỉm cười, khí chất sạch sẽ tươi mát như ánh trăng.
Ông cất ảnh chụp vào túi, sau đó lại tiếp tục hút thuốc.
Trần Lộ liếc mắt nhìn ông, sau đó quay đầu lại nói chuyện với Lục Yên.
........
Buổi tối còn có một bữa tiệc với bạn bè cùng lớp, Tạ Đạo Niên phải tham gia, trước khi rời đi, Lục Yên nói với anh rằng, cô ở nhà chờ anh về, bàn tay còn không an phận vuốt ve cánh tay của anh.
Anh nhìn cô, nắm chặt tay cô lại.