Lui Lui Lui Lui Ra

Lả Lướt


trước sau

Xe ngựa của hoàng đế đã bị bắn thành cái sàng, rèm cửa rách tung tóe lay động theo gió, mơ hồ lộ ra thân ảnh Đế hậu bên trong, thật lâu sau cũng không có động tĩnh. Nhưng mà nhóm thích khách cũng nghĩ rằng xe ngựa bị bắn thành như vậy thì Hoàng đế cùng Hoàng hậu bên trong hơn phân nửa cũng không sống nổi.

"Hoàng đế Trung Nguyên đã chết!" Một trăm thích khách như quạ đen đứng lặng trên mái hiên, vây quanh xưởng vệ trên đường phố rồi quát lớn: "Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng nhanh đầu hàng, Địch vương có thể tha cho các người một mạng."

Thẩm Huyền, Ôn Lăng Âm cùng một trăm xưởng vệ vẫn lù lù bất động.

Trên trán thích khách Bắc Địch đổ mồ hôi, một vị thủ lĩnh chậm rãi giơ tay ý bảo cung nỏ chuẩn bị, khinh miệt nói: "Hừ, không biết sống chết."

Nhưng hắn còn chưa dứt lời thì xe ngựa rách nát ghim đầy mũi tên lắc lư một chút, gió mạnh đẩy rèm ra hai bóng người bên trong chậm rãi đứng dậy.

"Tướng quân, không thích hợp!"

"Sao có thể!"

Vị thủ lĩnh thích khách kiến thức rộng rãi kia rất nhanh ý thức được không thích hợp, trên lông mày dựng ngược bắt đầu nhỏ giọt mồ hôi, trầm giọng: "Có trá, mau rút!"

Nhưng đã quá muộn.

Lưỡi dao mạnh mẽ xốc lọng che trên xe ngựa lên. Trong xe, Lâm Hoan một thân áo choàng đỏ thêu kim long tay cầm song đao đứng dậy, hắn cắn đường nói: "Ngại quá trong xe không phải là Hoàng thượng mà là Lâm Hoan gia gia của các ngươi!"

Thì ra trong người ngồi trong xe ngựa cũng không phải là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thật mà là Lâm Hoan cùng một nữ thuộc hạ Cẩm Y Vệ bên người Việt Dao giả trang, chính là để bày mồi câu dẫn địch cắn câu.

Lâm Hoan nhỏ tuổi, khí chất có phần giống, thân hình cũng tương tự Tiêu Hoàn, ngồi sau màn xe thật sự có vài phần thật giả khó phân. Nhưng hắn vừa đứng dậy khí thế hoàn toàn thay đổi, dù cho trong miệng ngậm đường giống một đứa nhỏ nhưng ánh mắt lại tràn ngập sát khí như thanh đao sắc bén, rất có vài phần khí tràng của Thẩm Huyền.

Lâm Hoan cầm đao nhảy lên, leo lên mái hiên nói: "Quân Huyền vũ đi theo ta!"

Một số Cẩm Y Vệ đã dọn dẹp xung quanh từ trước, lúc này hai bên chém giết vẫn chưa tổn hại quá nhiều đến bá tánh vô tội. Việt Dao một đao chém thích khách xuống lại bình tĩnh lau vết máu trên mặt, nàng nhìn Ôn Lăng Âm cũng tắm máu cả người bên cạnh nói: "Ôn đại nhân không cần tự mình động thủ, cứ giao cho ti chức!"

Đối mặt với cường địch Việt Dao không giống bộ dạng thích cười hài hước thường ngày, vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc. Nhưng mà Ôn Lăng Âm không nghe theo đề nghị của nàng mà chỉ đâm một kiếm qua bả vai nàng, ý đồ giết chết thích khách muốn đánh lén, sau đó mới bình tĩnh nói: "Không cần, lui ra phía sau."

Bộ dạng Ôn Lăng Âm ở chiến trường càng thêm lạnh nhạt nghiêm túc hơn so với lúc trước, cảm giác áp bách cực mạnh, Việt Dao thế nhưng cầm lòng không đậu phải lui một bước mới đứng vững.

Đám thích khách đã bị thái giám của Thẩm Huyền cùng Cẩm Y Vệ liên thủ dồn đến một góc lại không hoảng loạn mà còn di chuyển có tiết tấu giữa đường. Thẩm Huyền giục ngựa chém giết mấy người, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua thích khách trên đường phố rồi nhìn Ôn Lăng Âm nói: "Tình hình không ổn, phải cẩn thận."

Ôn Lăng Âm gật đầu thúc ngựa về phía trước, ai ngờ mới đi được mấy bước con ngựa dưới thân hắn đột nghiên phát ra tiếng hí vang thống khổ, trên cổ ngựa mơ hồ có vết máu thấy được,lập tức máu tươi điên cuồng phun ra, dường như là bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt.

Con ngựa ngã xuống đất, Ôn Lăng Âm mất đi cân bằng ngã từ trên lưng ngựa xuống!

"Ngựa Ôn đại nhân làm sao vậy?" Một màn này quá mức quỷ dị, Việt Dao kinh ngạc nhìn con ngựa run rẩy ngã vào vũng máu kia, vết thương trên cổ nhỏ dài giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt kinh mạch. Nàng nói: "Thẩm Đề đốc, ngươi thấy là ai ra tay giết chết ngựa Ôn đại nhân không?"

Thẩm Huyền trầm ngâm một lát mới nói: "Không có ai ra tay."

Cũng may thân thủ Ôn Lăng Âm nhanh nhẹn mặc dù ngã từ trên lưng ngựa xuống nhưng cũng không chật vật lắm, chỉ là lăn vòng ngay tại chỗ, rất nhanh đã chống kiếm trên mặt đất ổn định thân thể.... Thân thể hắn khẽ cứng đờ, nhỏ đến khó phát hiện, giống như có điều cố kỵ.

Sau đó Việt Dao nhìn thấy một lỗ rách trên y phục bên cánh tay trái hắn, máu tươi theo tay hắn chảy xuống rất nhanh đã nhiễm đỏ nửa mu bàn tay.

"Đây là có chuyện gì!" Việt Dao nhíu mày quát khẽ, mới vừa rồi nàng hoàn toàn không thấy được có kẻ nào ra tay nhưng cánh tay Ôn Lăng Âm lại chảy máu như nước.

Trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, Việt Dao chém ngã một thích khách ngăn trước mặt mình ngay sau đó bước nhanh xông lên phía trước, ý đồ giải cứu Ôn Lăng Âm bị kẻ địch "nhìn không thấy" bao vây.

"Chờ đã!" Lưỡi dao thon dài chắn trước mặt Việt Dao, ngăn cản bước chân hơi loạng choạng của nàng. Thẩm Huyền trầm giọng nói: "Trên đường dày đặc ám khí của Bắc Địch, ngươi xem."

Giống như để xác thật lời này của hắn, mây đen tản đi xuất hiện ánh nắng nhạt xuyên qua mây đen chiếu xuống, trên đường phố dần hiện ra từng đợt ngân quan nhè nhẹ đan xen, đúng là chỉ bạc quấn quanh cây trên đường. Loại chỉ bạc này vừa cứng cỏi vừa sắc bén nhưng chỉ cần thổi cái là gãy, mắt thường rất khó phát hiện, đây là loại ám khí cực kỳ âm hiểm của Bắc Địch.

Vừa rồi đám thích khách này di chuyển loạn xạ trên đường chính là đang bày ra bố cục thiên la địa võng này!

"Nằm sấp xuống." Thẩm Huyền xoay người xuống ngựa chậm rãi nâng thanh đao bị máu tươi dính vào ý bảo Ôn Lăng Âm bị nhốt trong lưới chỉ bạc này.

Ôn Lăng Âm quỳ sát đất. Thẩm Huyền nâng đao chém xuống, hai sợi chỉ bạc phản chiếu ra hàn quang quỷ dị theo tiếng mà đứt, nhưng lực đàn hồi của sợi tơ rất lớn đoạn chỉ bạc bị đứt trong nháy mắt như con rắn vặn vẹo giữa không trung xẹt qua bả vai cùng gương mặt của hắn, rất nhanh trên gương mặt cùng vai chảy ra một vết máu.

Thẩm Huyền cũng không để ý đến vết thương nhỏ trên người liên tục chặt đứt mười sợi chỉ bạc, tạo ra đường thoát thân cho Ôn Lăng Âm.

Trên người Ôn Lăng Âm cũng có rất nhiều miệng vết thương, máu tươi loang lổ trên phi ngư phục của hắn. Hắn nhảy lên như giao long rời biển, một đường kiếm xẹt qua cổ thích khách, lúc này mới lau vết máu dưới cằm nhìn Thẩm Huyền nói: "Đa tạ."

Trận ác chiến này giằng co một canh giờ mới hoàn toàn kết thúc, xưởng vệ liên thủ giết chết chín mươi tám tên thích khách, bắt sống bảy tên, có hai ba người còn lẩn trốn trong thành, cần thêm chút thời gian mới bắt được.

Nhưng mà hai ba người lẩn trốn đó cũng không tạo ra được sóng gió gì, lần này Bắc Địch thiệt hại hơn trăm tên cao thủ, trong thời gian ngắn hạn sẽ không tiếp tục đến Trung
Nguyên gây hại.

Chỉ là người Bắc Địch thật sự quá nham hiểm, một đám đều là tử sĩ hung ác đến chết mới thôi. Lâm Hoan đạp một tên thích khách còn sống dưới chân, quen thuộc đánh nát cằm phòng ngừa hắn tự sát rồi dùng dây thừng trói lại. Hắn rút thanh đao đang cắm trên mặt đất lên, duỗi eo nói: "Mệt chết được! Tràng đại chiến cùng Cẩm Y Vệ trong cung biến lúc trước cũng không mệt nhọc bằng hôm nay!"

Lâm Hoan không vui chép miệng, giống như phải có một bàn đầy món ăn trân quý mới có thể đền bù nguyên khí bị tổn thương.

Thẩm Huyền ôm cánh tay đứng dựa trên tường đá, mặt tường loang lổ vết máu giống như nở rộ vô số mai hồng sau lưng. Hắn vỗ vai Lâm Hoan ra lệnh: "Mang mấy tên còn sống về nhà giam Đông Xưởng."

Dứt lời hắn khẽ nhíu mày.

Lâm Hoan lúc này mới phát hiện trên mãng bào ngân bạch của hắn đều là vết máu, không khỏi cả kinh: "Đề đốc ngài bị thương!"

"Được rồi, đi mau." Thần sắc Thẩm Huyền rất nhanh khôi phục như thường, hắn dùng cổ tay áo lau vết máu trên lưỡi dao, lạnh lùng nói: "Nếu bị Cẩm Y Vệ nhanh chân đến trước, yến tiệc toàn thịt của ngươi liền không còn."

Lâm Hoan nhỏ giọng chửi thầm trong lòng: Xưởng vệ kết minh đâu?

Nhưng mà hắn chung quy vẫn không thắng nổi dụ hoặc của mỹ thực, ngoan ngoãn "ừ" một tiếng rồi dẫn thái giám đi dọn dẹp chiến trường.

Vết thương của Ôn Lăng Âm so với Thẩm Huyền không nhẹ hơn tí nào.

"Ôn đại nhân ngài không có việc gì chứ?" Việt Dao giống như cái đuôi to đi theo phía sau Ôn Lăng Âm, nàng duỗi tay muốn kéo cánh tay bị thương của hắn nhưng lại bị hắn không dấu vết tránh né.

"Ta không có việc gì." Ôn Lăng Âm rũ mi mắt bình tĩnh nói: "Vết thương nhỏ, không thương tổn đến gân cốt."

"Không phải chứ Ôn đại nhân, một đại nam nhân bị thương có gì phải ngượng ngùng?" Việt Dao nhìn theo phương hướng Thẩm Huyền bĩu môi: "Cái này ngài nên học hỏi Thẩm Đề đốc, một chút vết thương nhỏ liền chạy đi kiếm an ủi, làm cho Trường Ninh trưởng công chúa của chúng đau lòng không thôi, hận không thể dâng cả trái tim cho hắn!"

Nghe vậy Ôn Lăng Âm dừng bước xoay người nhìn Việt Dao. Hắn rất muốn hỏi nàng một câu: Nếu ta bị thương chạy đến chỗ Việt Sử phủ thì nàng sẽ đau lòng chứ, sẽ hận không thể dâng cả trái tim cho Ôn mỗ chứ?

Nhưng mà cánh môi nhạt màu chỉ hơi nhếch, hắn chung quy vẫn không hỏi lời này ra khỏi miệng.

Ôn Lăng Âm sửa sang lại cổ tay áo rồi đi đến chỗ Thẩm Huyền, thấp giọng nói: "Thẩm Đề đốc, bệ hạ đang ở đâu?"

Thẩm Huyền giương mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi không biết?"

Ôn Lăng Âm lắc đầu: "Trong cung cũng không thấy thân ảnh của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu." Hoàng đế trẻ chỉ để hắn phối hợp diễn một màn này cùng Đông Xưởng, còn bản thân hắn đi đâu lại không có nói tới.

"Vị Hoàng thượng này của chúng ta ước chừng là đã cùng Hoàng hậu an toàn đến ven hồ Nguyệt Nha. Đều nói quân tâm khó dò, có lẽ hắn nhìn chim hoàng yến đang từ từ tiều tụy trong lòng chung quy vẫn là không đành lòng." Thẩm Huyền cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: "Ôn Chỉ huy sứ không cần lo lắng, có người hộ tống bọn họ bí mật đi trước sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đâu."

Một trận gió đánh tới cuốn từng trận u hương bay lên, Thẩm Huyền cầm lòng không đậu ngừng câu chuyện.

Hắn theo mùi hương nhìn lại chỉ thấy chỗ ngoặt ngay tường đá, trong một góc rêu xanh dày đặc hoang vu có một cây hoa hồng nhỏ sinh trưởng. Cây hoa hồng lả lướt hoang dại nở hoa rất đẹp, nụ hoa là tầng tầng lớp lớp màu hồng nhạt như thiếu nữ e lệ ngượng ngùng, làm hắn nhịn không được lại nhớ tới gương mặt phiếm hồng khi động tình của Tiêu Trường Ninh.

Nhớ đến cái này Thẩm Đề đốc cũng bất chấp cả người đau nhức, chỉ mỉm cười hái đi mấy bông hoa đẹp nhất rồi cẩn thận rút đi gai nhọn phía trên, sau đó mới đặt bông hoa trên chóp mũi ngửi nhẹ.

Không biết đưa tặng hoa đẹp cho mỹ nhân thì nàng có vui vẻ không?

Lúc này quái vật Đông Xưởng giết người không chớp mắt trong lời đồn cả người toàn máu, lông mày sắc bén, nhưng lúc nhìn bông hoa hồng biểu tình lại vô cùng ôn hòa phảng phất như ánh mắt xuyên thấu qua đóa hoa để ghi nhớ khuôn mặt của người trong lòng, tạo thành một bức tranh kỳ lạ trên chiến trường mới vừa trải qua chém giết đẫm máu trong kinh thành.

Mà lúc này, ven hồ Nguyệt Nha lá sen nở rộ, mười dặm hoa sen diễm lệ, cò trắng bay khắp nơi, uyên ương hí thủy, tơ liễu kéo dài hai bên đường tạo thành một bức họa cuộn trong mỹ lệ.

*Uyên ương hí thủy: làm phép ẩn dụ để chỉ các cặp đôi yêu nhau.

Trong đình giữa hồ, Tiêu Hoàn tay cầm cần câu cùng Lương Ấu Dung sóng vai đứng, cười trong sáng nói: "Trẫm lại nghĩ tới lúc gặp nàng năm trước, khi đó tâm tình trẫm không tốt, thả câu trong trời lạnh lại thấy Dung tỷ tỷ một thân áo choàng hồng đạp tuyết trắng mênh mang đi về phía trẫm...."

Trong mắt Lương Ấu Dung gợn sóng, nụ cười nhợt nhạt chợt lóe bên khóe miệng.

"Khi đó thần thiếp xác thật mềm lòng một lòng muốn trợ giúp bệ hạ, hiện giờ nghĩ lại...." Nàng dừng một chút mới hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên cánh sen màu hồng sâu trong hồ, trên người đôi chim uyên ương: "Bệ hạ sợ là có chuẩn bị mà đến, giống như buông dây thả câu chờ thần thiếp cắn câu."

Tay Tiêu Hoàn nắm cần câu run lên nhỏ đến khó phát hiện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện