Lui Lui Lui Lui Ra

Buộc Tội


trước sau

Tin tức Trường Ninh trưởng công chúa có thai nhanh chóng lan truyền trong cung.

Đây chính là một chuyện lớn: Trưởng công chúa sau khi gả cho một tên thái giám thế nhưng lại có thai!

Trong Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Hoàn đau đầu xoa giữa mày, đối diện là Thẩm Huyền đang đứng thẳng: "Tỷ tỷ không theo ngươi vào cung sao?"

Tầm mắt Thẩm Huyền đảo qua tấu chương chồng chất như núi trên bàn của Tiêu Hoàn, vẻ mặt không thay đổi trầm ổn nói: "Nàng là phụ nữ có thai, vào cung không tiện nên nghỉ tạm ở Đông Xưởng."

"Thì ra Thẩm Đề đốc còn nhớ rõ tỷ tỷ là phụ nữ có thai? Mắt thấy hơn ba bốn tháng nữa là phải sinh mà ngươi lại cứ vào lúc này đưa nàng về Đông Xưởng rồi để mấy cung nữ không liên quan nhìn thấy bụng nàng, tự nhiên nhấc lên một hồi phong ba to lớn như thế."

Tiêu Hoàn vẫn luôn học giấu tài nhưng đối mặt với một cái rồi lại một cái tấu chương buộc tội của quần thần, đối mặt với tin đồn nhảm nhí "hồng hạnh xuất tường" khắp cung, lúc này cũng không kìm nén được tức giận, nhíu mày nói: "Trẫm sớm đã nói qua, để tỷ tỷ an tâm ở lại trong Tẩy Bích Cung thẳng đến khi đứa nhỏ bình an sinh ra trẫm sẽ nghĩ biện pháp giúp hai người...."

"Thần cũng đã nói qua, thần không đồng ý."

Thẩm Huyền cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói: "Hoàng thượng muốn cho Trường Ninh tránh ở Tẩy Bích Cung sinh hạ đứa nhỏ, lại nghĩ cách giấu giếm quần thần nói đứa nhỏ là con nuôi Đông Xưởng nhặt được sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào!" Tiêu Hoàn cao giọng: "Đem bí mật của ngươi ra thông cáo thiên hạ sao?"

Thẩm Huyền nhướng mày: "Thông cáo thiên hạ thì thông cáo thiên hạ, đầy là đứa nhỏ của thần cùng Trường Ninh, không cần phải trốn trốn tránh tránh."

"Ngươi!" Khiếp sợ quá nhiều, Tiêu Hoàn cảnh cáo: "Thẩm Đề đốc phải nghĩ kỹ. Ngươi cũng biết một khi thừa nhận đứa nhỏ này là cốt nhục thân sinh của ngươi thì chờ đợi ngươi chính là cái gì không?"

"Tất nhiên biết." Thẩm Huyền nói: "Đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng không thể bức ta lùi bước, làm sao còn sợ khẩu tru bút phạt."

*Khẩu tru bút phạt: Dùng ngòi bút làm vũ khí.

Tiêu Hoàn nhất thời không nói gì.

Thẩm Huyền lạnh lùng đứng ở đó, khí thế bức người nói tiếp: "Huống chi, Hoàng thượng còn thiếu thần một cái ước định."

Thì ra hắn sớm đã dự đoán được hôm nay, cũng mượn vụ án thanh trừ gian tế Bắc Địch làm tốt tính toán vì bản thân!

Tiêu Hoàn ý thức được bản thân mơ màng hồ đồ đi vào ván cờ của Thẩm Huyền, cũng bị thuyết phục bởi mưu tính sâu xa của Thẩm Huyền nhưng vẫn ẩn ẩn có chút không cam lòng bị thao túng, ngực phập phồng một phen giống như giận dỗi nói: "Trẫm dựa vào cái gì phải đồng ý giúp ngươi? Chỉ bằng ngươi diệt trừ gian tể giúp trẫm sai?"

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên còn chưa thành thục, trong mắt Thẩm Huyền là sự bình tĩnh như đã tính sẵn trong lòng, nhẹ nhàng nhếch một bên khóe môi nói nhỏ một câu với Tiêu Hoàn.

Câu nói kia ép tới cực thấp nhưng Tiêu Hoàn vẫn nghe rõ như cũ, khi thế mạnh mẽ của quân vương nháy mắt sụp đổ bỗng nhiên đứng dậy nói: "Ngươi nói cái gì!"

Thẩm Huyền hơi nâng cằm, giọng nói trầm ổn: "Sao, vụ giao dịch này còn đáng giá?"

Tiêu Trường Ninh đang ở Đông Xưởng dưỡng thai tất nhiên cũng nghe được tin đồn nhảm nhí bên ngoài, có chút hơi kinh ngạc. Ngày ấy nàng ra khỏi Tẩy Bích Cung, trên đường xác thật gặp đươch mấy cung tì, nàng cho rằng dựa theo tính tình của Thẩm Huyền cùng Đông Xưởng mặc dù không cần nàng mở miệng cũng sẽ tự nghĩ biện pháp che miệng mấy cung tì kia, ai ngờ việc mang thai không những không giấu được ngược lại còn truyền đến ồn ào huyên náo.

Cái này không giống tác phong của Thẩm Huyền.... Trừ khi hắn cố ý để tất cả mọi người biết.

Đợi cho Thẩm Huyền từ trong cung trở về Tiêu Trường Ninh đã kìm nén không được, chống eo đứng dậy nhìn hắn hỏi: "Việc ta có thai là chàng cố ý thả tiếng gió ra?"

Thẩm Huyền không tỏ rõ ý kiến chỉ ôm nàng vào trong ngực cười: "Dù sao cũng không có khả năng giấu được cả đời."

Thân hình của Tiêu Trường Ninh cũng không mập mạp giống như thai phụ khác, chỉ là bụng càng thêm mượt mà lúc ôm có chút không tiện. Nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, dung nhan không trang điểm thanh lệ tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Ta biết chàng nhất định có đối sách vạn toàn nên mới làm như vậy, nhưng mà lời nói của người khác rất đáng sợ, ta vẫn không yên tâm."

Thẩm Huyền kéo nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Ta đã tự mình giải thích cho triều thần, đứa nhỏ trong bụng nàng chính là cốt nhục thân sinh của ta."

Tiêu Trường Ninh kinh ngạc: "Chàng.... Chàng thẳng thắn nói ra thân phận thái giám giả của mình? Ngay lúc này?"

Thẩm Huyền chỉ nói: "Trường Ninh, ta không nỡ để nàng ủy khuẩt thì sao có thể để đứa nhỏ của chúng ta ngay cả một cái danh phận đứng đắn cũng không có được?"

Tiêu Trường Ninh không nghĩ tới lá gan hắn to lớn như thế, khẩn trương: "Hoàn nhi không làm khó dễ chàng chứ? Triều thần nói như thế nào?"

Thẩm Huyền không nói ra quá nhiều chi tiết chỉ nhặt chút đồ vật không nhẹ không nặng nói: "Bị Ngự Sử Đài buộc tội khi quân, rối loạn triều đình, tranh luận sáng sớm vẫn chưa có kết quả. Ta nghe bọn họ cãi cọ quá ầm ĩ nên về trước xem nàng,."

Mặc dù Thẩm Huyền không nói tỉ mỉ nhưng Tiêu Trường Ninh cũng có thể đoán được trong triều đình là một hồi tinh phong huyết vũ như thế nào.

Tội khi quân.... Từ khi Đông Xưởng thành lập tới nay, trọng thần chết dưới tội danh "khi quân" này còn thiếu sao?"

"Chàng.... Ai!" Tiêu Trường Ninh cảm thấy khuôn mặt trầm ổn của Thẩm Huyền tất nhiên biết hắn nhất địn có lưu hậu chiêu, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng nói: "Ngay cả bản thân Hoàn nhi cũng kiêng kị chàng, chàng không sợ hắn lần này sẽ thuận nước đẩy thuyền chèn ép chàng sao?"

"Nàng yên tâm, hắn sẽ không."

"Chắc chắn như vậy?"

Thẩm Huyền cố ý trêu đùa nàng, chỉ cười không nói.

Tiêu Trường Ninh ôm hắn, dùng cổ chạm vào eo bụng rắn chắc của hắn đe dọa: "Rốt cuộc sao lại thế, chàng có hay không?"

Thẩm Đề đốc "không sợ uy hiếp", ngược lại còm ôm eo nàng sát gần mình, khàn giọng nói bên tai nàng: "Trường Ninh, lâu rồi ta chưa chạm vào nàng."

Dục niệm nặng nề trong giọng nói khiến Tiêu Trường Ninh không thể nào trốn được, lâu rồi nàng chưa từng hoan ái nên thân thể đã mềm mại hơn. Gò má nàng nóng lên, trừng mắt nhìn Thẩm Huyền nhỏ giọng mắng: "Cầm thú! Ta còn mang thai!"

"Ta sẽ cẩn thận một chút, sẽ không làm nàng bị thương."

Tiêu Trường Ninh vẫn có chút chần chờ, Thẩm Huyền lại nói tiếp: "Không làm đến cùng, giao cho ta được chứ?"

Tiêu Trường Ninh còn muốn nói cái gì, môi hơi nhếch nhưng lại bị môi lưỡi Thẩm Huyền đi vào, đánh rơi tan tác lời nói vọt đến bên miệng nàng.

Mấy ngày kế tiếp, trong triều quả nhiên nhấc lên sóng to gió lớn, Thẩm Huyền đã mấy ngày bị gọi đến Kim Loan đại điện thẩm vấn.

Nói là "thẩm vấn" kỳ thật cũng không đúng, nếu Thẩm Huyền không muốn ra mặt ai cũng đừng hòng công phá cửa lớn Đông Xưởng mạnh mẽ mang hắn đi. Sáng sớm mỗi ngày Thẩm Huyền đều nhẹ nhàng từ biệt Tiêu Trường Ninh, lại mặc mãng bào uy nghiêm bình tĩnh "chịu thẩm" trên điện, không hề có tự giác bị " tội khi quân".

Đối với điều này, mấy người bảo thủ trong triều đều là giận nhưng không dám nói gì.

Hôm nay hoàng đế còn chưa thượng triều nhưng trong triều đình đã ồn ào huyên náo. Chòm râu hoa râm của Ngự sử trung thừa run rẩy, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Thẩm Huyền nói: "Thẩm Đề đốc tự mình xử trí qua nhiều tội phạm như vậy hẳn cũng biết kết cục của tội khi quân ra sao! Vậy mà lại vẫn dám mặc mãng bào tiên đế ngự tứ thượng triều, không khỏi quá mức không có vương pháp!"

*Ngự sử trung thừa: Là chức quan đã có từ thời Tần, chức vụ thấp hơn Ngự Sử Đại Phu, quản lãnh các thứ sử và thị ngự sứ, chuyên lo việc giám sát, đàn hặc các quan, kiêm xét duyệt các văn thư hành chánh nhằm đảm bảo các quan làm việc theo đúng thể chế của triều đình. Thông thường, nếu khuyết chức Ngự Sử Đại Phu, Ngự Sử Trung Thừa sẽ kiêm nhiệm chức trưởng quan của Ngự Sử Đài.

Lập tức có người tán thành: "Đi quá giới hạn như thế, kiêu ngạo đến cực điểm!"

Thẩm Huyền lù lù bất động, nâng mắt nhìn quét qua quần thần cười lạnh: "Đi quá giới hạn? Lúc trước bản đốc rửa sạch nghịch tướng phản thần, giải quyết họa trong giặc ngoài chư vị cũng không phải nói như vậy. Huống chi thiên tử chưa đến, các người liền vội không thể đợi được mà úp tội danh lên đầu bản đốc, vượt quá chức phận, không biết ai mới là người "đi quá giới hạn"?"

Trong lúc nhất thời, quần thần bị hắn nhìn qua đều lộ vẻ sợ hãi cầm lòng không đậu lui về sau nửa bước, cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng lên như con mồi bị dã thú khóa chặt.

Thẩm Huyền giống như đang nhìn kỹ một đám kiến: "Cùng lắm là một đám tiểu nhân chỉ biết tránh trong cung dậm chân."

"Ngươi!" Ngự sử trung thừa tức giận đến sắc mặt đỏ lên, giận dữ nói: "Ngươi là tên tội nhân chỉ biết đổi trắng thay đen, rối loạn cung đình!"

"Tội nhân? Ai nói phu quân của bổn cung là tội nhân?"

Ngoài Kim Loan Điện, một nữ tử mang thai cao quý đỡ tay cung tì chậm rãi đi vào điện, đôi mắt ẩn chứa bảy phần ý cười đảo qua quần thần cuối cùng dừng lại trên người Ngự sử trung thừa dẫn đầu: "Ngự sử đại nhân, lúc trước các ngươi cực lực đề cử bổn cung gả vào Đông Xưởng để liên hôn cũng không phải là nói như vậy! Mắt thấy hiện giờ thái bình, các ngươi liền vội vàng qua cầu rút ván, hành vi tiểu nhân như vậy sao xứng với danh diệu đại thông thái của chư vị?"

Tiêu Trường Ninh xuất hiện, không thể nghi ngờ là lại đẩy mâu thuẫn đi về gió to.

Kinh ngạc nháy mắt qua đi, Thẩm Huyền mới phản ứng lại, hông coi ai ra gì mà đi qua dắt lấy tay nàng, sắc bén trong mắt hóa thành nhu tình nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

"Cảm thấy không thể cái gì cũng đều để chàng một mình gánh vác được!" Tiêu Trường Ninh nhỏ giọng nói, đưa cho hắn một nụ cười trấn an.

Tất cả hành động thân mật giữa hai người đều dừng lại trong mắt triều thần, càng như đổ nước sôi vào trong chảo dầu, cả sảnh đường ồ lên.

Ngự sử trung thừa lộ ra vẻ mặt khó coi, nghiêm túc nói: "Trường Ninh trưởng công chúa điện hạ, thứ cho lão thần nói thẳng thân phận như vậy của người nên ở yên trong hậu cung, triều đình này không phải là nơi người nên tới."

"Bổn cung là tỷ tỷ ruột duy nhất của Hoàng thượng, trưởng tỷ như mẹ, sao bổn cung lại không thể tới nơi này?" Tiêu Trường Ninh một tay chống eo, hơi nâng bụng, một tay cố ý nắm chặt tay Thẩm Huyền quơ quơ kiêu ngạo: "Khác với các vị ngoài miệng chỉ biết nói chuyện quân binh, bổn cung tuy là nữ lưu nhưng cũng hy sinh cả đời để đổi láy triều đình yên ổn, may mắn gặp được người như phu quân đây nên mới không đến nỗi thê lương cả đời."

Nói đên đây nàng liếc mắt đưa tình nhìn Thẩm Huyền một cái, nụ cười trong sáng, tiếp tục nói: "Thiên tử còn không thể chỉ trích bổn cung thì sao tới lượt các ngươi nói ra nói vào?"

Ngự sử trung thừa chán nản.

Trong lúc hết sức giương cung bạt kiếm, lại nghe thấy ngoài cửa có âm thanh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm —"

Triều thần mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm lập tức cứng nhắc lui qua một bên, khom người quỳ lạy: "Cung nghênh Hoàng thượng vạn tuế!"

Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền cũng liếc nhau, đứng trước đám triều thần hành lễ với Tiêu Hoàn.

Tiêu Hoàn mặc long bào, đội mũ mão, khuôn mặt tuy rằng ngây ngô nhưng giữa mày đã có sự uy nghiêm của đế vương. Tầm mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua trên người Tiêu Trường Ninh lại rất nhanh dời đi nhìn thẳng phía trước.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Hoàn giơ tay: "Chúng ái khanh bình thân, Thẩm Đề đốc không cần quỳ lạy, Trường Ninh trưởng công chúa mang thai cũng không cần hành lễ."

Một câu ngắn ngủn cũng đủ cho Thẩm Huyền cùng Tiêu Trường Ninh mặt mũi.

Không dự đoán được Hoàng thượng sẽ thiên vị Thẩm Huyền, các triều thần trao đổi một ánh mắt với nhau, đều có chút không thể tưởng tượng được.

Ngự sử trung thừa tiến lên một bước nói: "Hoàng thượng, Thẩm Đề đốc giả mạo thái giám tiến cung, chưởng quản Đông Xưởng, mấy năm nay quyền thế ngập trời không chịu buông quyền, sát tinh va chạm tử vi, lòng muôn dạ thú này đã bị bóc trần! Lão thần khẩn cầu buộc tội Thẩm Đề đốc tội khi quân, xử theo cực hình!"

"Thần tán thành!"

"Thần cũng tán thành."

Mắt thấy người tán thành quỳ xuống thành một mảng lớn, nếu nói Tiêu Trường Ninh không khẩn trương vậy nhất định là giả.

Nàng bất động thanh sắc nhìn Thẩm Huyền một cái, chỉ thấy ánh mắt hắn nặng nề không có chút sợ hãi.
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của nàng Thẩm Huyền ngược lại cong khóe miệng, ý bảo nàng an tâm.

Tiêu Trường Ninh không rõ vì sao hắn luôn tự tin như thế, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu rõ.

Tiêu Hoàn thẳng lưng ngồi trên long ỷ, đoan chính nghe lão thần phía dưới khóc lóc kể lể buộc tội xong, lúc này hắn mới khẽ thở dài: "Chư vị ái khanh đứng lên nói đi."

"Hoàng thượng không xử trí hoạn gian, thần sẽ không đứng dậy!"

Triều thần ngang ngược đơn giản chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tiêu Hoàn đau không thôi, trên mặt miễn cưỡng duy trì uy nghiêm nhìn qua Thẩm Huyền mới nói: "Ái khanh có điều không biết, Thẩm Đề đốc vô tội."

Lời vừa nói ra, Tiêu Trường Ninh sửng sốt, triều thần cũng sửng sốt.

Trong điện lâm vào yên lặng, thật lâu sau mới bộc phát một trận tiếng động ồn ào.

"Sao có thể vô tội! Một tên thái giám giả uy hiếp thiên tử lấy lệnh chư hầu mà lại vô tội!"

"Hoang đường! Quá hoang đường!"

"Bệ hạ đây là làm sao vậy!"

Tiêu Hoàn xoa giữa mày, giơ tay ý bảo triều thần giận dữ an tĩnh lại, lúc này mới nói: "Lúc trước tiên đế bệnh nặng, Lương thị tham gia vào chính sự, tiên đế e sợ trẫm chết trong tay Lương thị nên mới tìm một cao thủ tâm phúc ngụy trang thành thái giám gia nhập Đông Xưởng, kỳ thật là âm thầm bảo hộ an nguy của trẫm, hiệp trợ trẫm củng cố hoàng quyền giang sơn."

Dừng một chút Tiêu Hoàn mới giơ tay chỉ phương hướng Thẩm Huyền, nghiêm mặt nói: "Người này chịu di mệnh của tiên đế lẻn vào Đông Xưởng bảo hộ trẫm, đó là Thẩm Đề đốc hiện giờ!"

Sự tình quanh co, trăm triệu không dự đoán được kết quả như vậy, quần thần mới vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết kêu gào diệt trừ hoạn gian trong lúc nhất thời đều trợn mắt há mồm: "Này...."

Tiêu Hoàn đau xót nói: "Chân tướng chính là như thế! Quân vô hí ngôn, Thẩm Đề đốc có công hiện giờ lại thành tỷ phu của trẫm, tin tưởng đối với trẫm càng thêm trung thành và tận tâm."

Nói đến đây ánh mắt Tiêu Hoàn sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Huyền gằn từng chữ: "Đúng không, Thẩm Đề đốc?"

Thẩm Huyền nhíu mày, rất nhanh buông ra khẽ cười nói: "Tất nhiên là như thế."

Tiêu Trường Ninh nhìn một màn trò hay cực kỳ ngoạn mục này không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nàng không biết Thẩm Huyền cùng Tiêu Hoàn âm thầm giao dịch cái gì mới khiến cho Tiêu Hoàn lâm trận phản chiếu, bịa đặt một cái cớ giải vây như vậy cho Thẩm Huyền, ngăn chặn ngôn luận của mọi người.... Nàng chỉ duy nhất biết rằng, hồ ly nhỏ Tiêu Hoàn đang mượn đề tài này nhân cơ hội ụp cho Thẩm Huyền cái mũ "trung thần nhẫn nhục" lên đầu, hoàn toàn đoạn tuyệt ý tưởng mưu quyền soán vị của Thẩm Huyền.

Nhưng mà cũng được, nàng cùng Thẩm Huyền vốn muốn chính là bạc đầu giai lão chứ không phải sự cô độc trên Kim Loan Điện kia.

Không biết qua bao lâu, triều thần chịu đả kích nặng mới hồi thần lại, lau mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọng hỏi: "Nếu Thẩm Đề đốc phụng di mệnh thanh quân sườn của tiên đế thì tiếp tục ở lại Đông Xưởng làm "thái giám" lại có chút không ổn, còn mong bệ hạ phong thưởng cái khác."

Ý ngoài lời chính là muốn gọt bỏ chức quyền của Thẩm Huyền ở Đông Xưởng.

Tiêu Trường Ninh mới vừa buông lỏng một chút, lại bị treo giữa không trung.

Tiêu Hoàn đương nhiên cầu mà không được, thuận nước đẩy thuyền nói: "Thẩm Đề đốc kinh vĩ chi tài, võ quan thiên hạ, xác thật không nên bị trói buộc ở Đông Xưởng, theo trẫm thấy ngược lại thích hợp làm tướng quân."

Mi mắt Thẩm Huyền hơi nhăn, ngược lại cười nói: "Nhận được sự cất nhắc của Hoàng thượng, thần bất tài không có chí gì lớn chỉ cần an phận ở một góc Đông Xưởng là đủ rồi."

Đây là đang uyển chuyển cự tuyệt.

Quần thần hai người trong bọc có kim, Tiêu Trường Ninh cười hòa giải: "Hoàng thượng, bổn cung không nỡ để trượng phu lên chiến trường, so với làm đại tướng quân uy phong lẫm liệt bổn cung càng hy vọng hắn ở lại Đông Xưởng bồi mẫu tử chúng ta."

Tiêu Trường Ninh lên tiếng, Tiêu Hoàn không thể không cho nàng mặt mũi, trầm tư một lát mới nói: "Cũng tốt. Chỉ là sự vụ Đông Xưởng rườm rà hỗn tạp, không bằng để xưởng vệ hợp lại làm một, sụ vụ quan trọng giao cho Ôn Chỉ huy sứ cùng Thẩm Đề đốc hoàn thành, cũng coi như chia sẻ cho Thẩm Đề đốc được không?"

Nói là hợp nhất xưởng vệ nhưng ước chừng là muốn lợi dụng Cẩm Y Vệ làm suy yếu quyền thế Đông Xưởng, cân bằng lẫn nhau, hai hổ đánh nhau.

Ngoài dự đoán chính là Thẩm Huyền không có cự tuyệt, trầm giọng nói: "Tất cả do Hoàng thượng làm chủ."

Một hồi tranh giành buộc tội hoạn gian oanh liệt thế nhưng liền hạ màn vào sáng sớm ve kêu ồn ào. Thẩm Huyền không những không bị phạt mà còn được khen ngợi gửi gắm làm trung thần.

Trên xe ngựa về Đông Xưởng, Tiêu Trường Ninh vẫn cảm thấy bản thân hình như đang nằm mơ.

"Xưởng vệ hợp nhất, cắt giảm chức quyền, ta còn tưởng rằng chàng sẽ cự tuyệt." Trong xe ngựa lay động, Tiêu Trường Ninh dựa vào ngực Thẩm Huyền trầm tư một lát, lại tự mình phủ định nói: "Không, không thể cự tuyệt, dù sao vẫn phải cho Hoàn nhi một cái bậc thang đi xuống."

Thẩm Huyền cười, lồng ngực hơi chấn động, giọng nói có chút nặng nề: "Đối với Hoàng thượng hợp nhất xưởng vệ là tước quyền nhưng đối với ta mà nói chưa chắc."

Tiêu Trường Ninh hứng thú, đứng dậy nói: "Chỉ giáo cho?"

Thẩm Huyền nhướng mày: "Nàng quan hệ tốt với Việt Dao, Việt Dao lại qua lại với Ôn Lăng Âm, xưởng vệ sớm hay muộn cũng là một nhà, đâu ra "hai hổ đánh nhau" tranh giành?"

Tiêu Trường Ninh không dự đoán được ngay cả điều này hắn cũng nghĩ tới, tiểu hồ ly Tiêu Hoàn kia sao có thể đấu được cáo già? Nàng không khỏi phụt cười: "Sao chàng biết nhất định Việt Dao sẽ qua lại với Ôn Lăng Âm? Hai người bọn họ mấy ngày trước còn giận dỗi nhau."

Thẩm Huyền nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái hỏi ngược lại: "Lúc trước nàng cũng từng giận dỗi ta, hiện tại không phải tình cảm rất tốt sao?"

Tiêu Trường Ninh phủ nhận: "Ta không có!"

Thẩm Huyền nhắc nhở nàng: "Đối thực, nàng quên rồi?"

Tiêu Trường Ninh nghẹn họng, yên lặng xoay đầu không nói.

Sau một lúc lâu nàng lại không kìm được tò mò hỏi: "Chàng rốt cuộc làm giao dịch gì với Hoàn nhi, hắn thế nhưng lại chịu nghĩ ra lý do giúp chàng?" Ngay cả tiên đế cũng mang ra!

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Trường Ninh bắn tới, Thẩm Huyền khẽ cười một tiếng, nhướng mày nói: "Bởi vì trên tay ta có đồ vật Hoàng thượng muốn nhất."

Tiêu Trường Ninh buồn bực: "Là gì?"

Thẩm Huyền bám vào bên tai nàng thấp giọng: "Nàng đoán."

Tiêu Trường Ninh nhíu mày suy nghĩ một phen, trong lòng cẩn thận thu thập thứ có thể kiềm chế Tiêu Hoàn.... Rất nhanh nàng đã có đáp án, kinh ngạc nói: "Tăm tích của Hoàng hậu?"

Nếu có thể làm trong lòng Tiêu Hoàn rối loạn ước chừng cũng chỉ có Lương Ấu Dung.

"Thông minh." Thẩm Huyền giống như muốn thưởng hôn lấy môi nàng, thẳng đến khi hôn nàng đến hai má phiếm hồng, lộ ra tính tình trẻ con.

Đầu hạ trung chuyển trong tiếng ve cùng hoa tử vi nở rộ rồi biến mất, tháng mười mùa thu yên lặng buông xuống trong hương thơm của hoa quế.

Tiêu Trường Ninh sắp tới ngày lâm bồn, Việt Dao tới thăm nàng.

Việt Dao một bộ dạng khí phách hăng hái, còn chưa vào cửa đã cười nói: "Điện hạ thần đến thăm cháu ngoại trai!"

Trong phòng, Tiêu Trường Ninh luống cuống đẩy tay chân Thẩm Huyền ra, môi phiếm ánh nước, thúc giục: "Việt Dao tới, chàng tạm thời lánh đi một chút."

Ánh mắt Thẩm Huyền lạnh lẽo, rõ ràng là không vui.

Tiêu Trường Ninh đành phải hôn lên môi hắn, giọng nói mềm mại: "Được rồi, để ta cùng nàng ấy tán gẫu một chút được không?"

Việt Dao vừa vào cửa đã thấy Thẩm Huyền cũng ở đây, nàng cười hì hì: "A, Thẩm Đề đốc cảnh xuân đầy mặt."

Thẩm Đề đốc "cảnh xuân đầy mặt" lạnh lùng giương mắt, ánh mắt như đao nhưng Việt Dao cẩu thả vẫn chưa phát hiện.

"Được rồi được rồi, sao so xuân phong đắc ý được với tỷ!" Tiêu Trường Ninh ưỡng bụng to gian nan đứng dậy, dỗ Thẩm Huyền ra khỏi phòng sau đó mới kéo tay Việt Dao nói: "Xem bộ dạng này của tỷ chắc là tiêu tan hiềm khích lúc trước với Ôn Lăng Âm rồi?"

Việt Dao cười "hắc hắc" hai tiếng, bưng ly trà lạnh nhấp một ngụm.

Tiêu Trường Ninh biết sự tình hơn phân nửa là đã thành, thấp giọng thì thầm: "Hai người tiến triển đến tình trạng gì?"

Việt Dao cũng thần bí thò lại gần, ở bên tai nàng nói như vậy như vậy một hồi, Tiêu Trường Ninh ngạc nhiên: "Lợi hại, chúc mừng!"

"Trước cứ thử xem." Việt Dao nói: "Dù sao tỷ không có kinh nghiệm mà hắn cũng không có kinh nghiệm, dày vò chút."

"Mặc kệ như thế nào đi nữa, bổn cung cũng mừng cho tỷ." Nói xong Tiêu Trường Ninh kêu lên một tiếng, ôm bụng nói: "Ai, lại đá muội."

Tầm mắt Việt Dao dừng lại trên bụng cao phồng của nàng, cười tủm tỉm: "Lại động?"

"Đứa nhỏ đang động đây." Tiêu Trường Ninh chỉ bụng mình: "Tỷ có muốn sờ không?"

"Có thể sao?" Việt Dao đặt tay trên bụng Tiêu Trường Ninh quả nhiên có thể cảm nhận được cái thai dưới bụng động, ngạc nhiên nói: "Thật nè! Hắn đang động, tỷ sờ thấy!"

Tiêu Trường Ninh bị nàng chọc cười: "Tỷ cùng Ôn Lăng Âm phải nỗ lực nhiều hơn, sớm ngày thành hôn sinh hạ đứa nhỏ, cùng đứa nhỏ của bổn cung định chung thân."

Việt Dao đang muốn nhận lời lại thấy mày Tiêu Trường Ninh nhăn lại, bỗng nhiên khom lưng kêu lên một tiếng.

"Sao vậy, đứa nhỏ lại đá muội?" Việt Dao cười hỏi.

Rất nhanh nàng ngừng cười, bởi vì vẻ mặt Tiêu Trường Ninh thực sự không đúng.

"Việt tỷ tỷ, nhanh kêu Thẩm Huyền tới!" Tiêu Trường Ninh ôm bụng, cắn răng gian nan nói: "Bổn cung.... Bổn cung sợ là muốn sinh!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện