Editor: Đào Tử
________________________
"Di cửu tộc. . . Không biết Thẩm thị làm sao đắc tội Trịnh Kiều, thế mà rơi vào kết cục như vậy?" Thẩm Đường cả buổi mới tìm lại tiếng nói.
Ngự sử trung thừa đối nghịch với Trịnh Kiều tầm ấy, Cung thị khả năng giấu kín quốc tỷ, kết cục hai nhà cũng chỉ là bị đày đi không phải di tộc -- Đi đày rất thảm, nhưng tốt xấu còn có thể sống tạm hai ngày.
Đến phiên Thẩm thị thì trực tiếp di cửu tộc?
Khác gì gạch bỏ sổ hộ khẩu tập thể.
Nếu cỗ thân thể này thật sự là "Cháu dâu" Điền Trung, không biết nên nói tiểu cô nương này không may, hay vẫn không may đây.
Đợi tại Thẩm thị trực tiếp bị gϊếŧ, gả đi Cung thị sẽ bị đày đưa đi giáo phường Hiếu thành, kết cục quá nửa cũng sống không bằng chết.
Ai ngờ Điền Trung lại lắc đầu.
"Việc này không ai biết."
"Không biết?" Thẩm Đường khẽ cao giọng, "Sao lại không biết? Điền lang quân suy nghĩ lại một chút, chẳng hạn như Thẩm thị vạch tội Trịnh Kiều hoặc Thẩm thị đoạn mất đường leo lên cao của Trịnh Kiều. . . Dạng ân oán kiểu vậy cũng không có? Nếu không có ân oán sao đến bước di cửu tộc?"
"Đây cũng là chỗ tại hạ nghi hoặc. . ."
Thẩm thị bị di cửu tộc, môn sinh cựu hữu có quan hệ cùng Thẩm thị từng cố gắng đi cứu, nhưng người dám đứng ra không bị răn đe biếm quan thì bị gϊếŧ. Trịnh Kiều đối với Thẩm thị, thủ đoạn tàn khốc, thái độ cứng rắn, không ai dám vì Thẩm thị ra mặt tiếp.
Điền Trung nói: "Lẽ ra một nhà Thẩm thị tại Tân quốc không tính đại tộc, cớ sao bị Trịnh Kiều chú ý tới?"
Lời này là giải thích đã qua mỹ hóa.
Nói ngay thẳng hơn, những năm Trịnh Kiều gây sóng gió tại Tân quốc, Thẩm thị còn chẳng có tư cách thở mạnh trước mặt hắn!
Một nhà trên dưới đi con đường trung dung, hay nói năng lực bản thân có hạn, không quá nổi bật gây người đỏ mắt nhưng sẽ không quá bình thường bị coi nhẹ hoàn toàn, không nghe tiếng gió leo lên thần tử được sủng ái, cũng không dám tùy ý đắc tội tiểu quan tầm thường.
Mặc kệ Điền Trung hồi ức ra sao, hắn cũng không rõ Thẩm thị và Trịnh Kiều có xung đột gì, hết lần này tới lần khác chỉ có Thẩm thị bị di cửu tộc.
Còn nữa --
Thái độ của Thẩm Đường làm Điền Trung khá để tâm.
Thế là thử dò xét nói: "Tiểu lang quân để ý tin tức Thẩm thị như vậy, là có giao tình với Thẩm thị?"
Kỳ thật hắn càng muốn hỏi những cái khác hơn, tỷ như -- Vị tiểu lang quân này có phải huynh đệ sinh đôi của đại nương tử Thẩm gia, bởi vì một số nguyên nhân che giấu thân phận lớn lên tại dân gian?
Hai người thật sự là quá giống.
Điền Trung từng hoài nghi Thẩm Đường chính là đại nương tử Thẩm gia đen đủi, nhưng nhìn thấy chữ ký văn tâm bên hông Thẩm Đường lại bỏ đi hoài nghi. Cái khác có thể làm giả, duy chỉ có giới tính không giả được.
Hắn chắc chắn, dù vị Thẩm tiểu lang quân này không phải huynh đệ ruột đại nương tử Thẩm gia, cũng có quan hệ trăm tơ ngàn mối với Thẩm thị.
Thẩm Đường không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tuy rằng Điền Trung không có ác ý, nhưng ngay tình huống hiện tại, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, càng ít người biết càng an toàn.
Điền Trung cũng thức thời, thấy Thẩm Đường không có ý tiếp tục giao lưu liền đổi chủ đề, trò chuyện đến Kỳ Thiện. Nói thật, hắn đối với Kỳ Thiện còn thấy hứng thú hơn, không biết Thẩm Đường làm sao cùng Kỳ Thiện hợp chung một chỗ. Hắn theo cha nghe ngóng sự tình Kỳ Thiện, cha liền trừng hắn.
Ôi dào --
Thẩm Đường nói: "Đại khái là duyên phận."
Điền Trung kinh ngạc: "Ngẫu nhiên gặp gỡ liền kết bạn đồng hành?"
"Vậy không được?"
Điền Trung nói: "Ngược lại không tệ, ân nhân có đại tài, lấy văn tâm và tiềm lực ngôn linh của cậu ấy -- Đương thời ít có địch thủ, chí ít tại hạ xem như vậy. Ngày sau nếu gặp đúng minh chủ, cam nguyện phụ thuộc thần phục, văn tâm trưởng thành không thể khinh thường. Chỉ là -- "
"Chỉ là cái gì?"
Câu trên không phải Thẩm Đường hỏi.
Giọng nam quen thuộc từ sau lưng hai người truyền đến.
Thẩm Đường và Điền Trung đồng loạt quay đầu, va phải một đôi mắt đen láy thâm thúy, dồn dập mở ra hình thức cấm ngôn, Điền Trung thậm chí còn đứng người lên, hai tay cứng đờ xuôi ở bên người, xấu hổ đỏ ửng từ cổ bò lên trên gương mặt.
Ân nhân là người cứu mạng cha con hắn, mình nói chuyện phiếm một lát liền quên phân tấc, thế mà nghị luận phía sau ân nhân. . .
Nếu không phải sợ hù người ta, đã muốn cho mình hai tát tai. Cha nói đúng, cái miệng vạ này nên vá lại thật!
Mở miệng muốn nói xin lỗi lại bị Kỳ Thiện đưa tay ngăn lại.
Anh ta đơn giản đuổi khéo Điền Trung: "Vừa đi tiểu đêm, nghe Điền sư bên kia hơi ho khan. . ."
Điền Trung