Editor: Đào Tử
___________________________
Âm thanh Mô-tơ đinh đang dần dần tới gần.
Thẩm Đường đã nghe ngóng trót lọt chạy trở về, ra vẻ thần bí nói: "Nguyên Lương sao không hỏi ta? Không hiếu kỳ tin tức vị kia?"
Kỳ Thiện bảo trì bình thản: "Ấu Lê không phải người có thể nhịn lời."
Thẩm Đường: "..."
Hằng ngày đều nghĩ nhảy cẫng giải phẫu mổ sọ Kỳ Thiện.
"Mồm mép như thế còn sống bình an lớn lên, quả nhiên là khó có." Thẩm Đường chế nhạo châm chọc, Kỳ Thiện ngay cả mày cũng không nhăn, cô không thể làm gì khác hơn nói, "Theo đồ tể hàng thịt nói, lão tiên sinh kia là 'Danh nhân' một vùng phụ cận nha, bản gia họ 'Chử' ."
Kỳ Thiện hỏi: "Là chữ nào?"
Dòng họ đồng âm khá nhiều.
Thẩm Đường đặc biệt hỏi người đồ tể nghe qua, hồi đáp: "Hẳn là 'Chử' trong 'Thủ y quan nhi chử chi', trang y thành 'Chử' ."
Nghe được là cái Chử này, mày Kỳ Thiện khẽ nhíu lại, nhưng Thẩm Đường cách hai bước sau lưng anh ta không phát giác.
"Chử... Cái họ này tại Tân Quốc và Canh Quốc hiếm thấy."
Thẩm Đường hỏi: "Quốc gia nào thấy nhiều?"
Kỳ Thiện lắc đầu, đối với vấn đề này tránh, chuyển vấn đề nói: "Ngoại trừ dòng họ, còn hỏi thăm ra cái khác?"
Thẩm Đường nói ra: "Đồ tể còn nói vị Chử lão tiên sinh là năm năm trước được đưa đến phiên chợ mua bán nô ɭệ giá rẻ, lúc ấy hình như đưa tới hơn ba mươi nô ɭệ. Trước kia nô ɭệ có hơn hai trăm người, mới đầu chuẩn bị kéo đến nơi khác bán, nhưng nửa đường phát ôn dịch, chết chỉ còn chừng ba mươi người, đành bán lân cận Hiếu thành. Bởi vì từng nhiễm ôn dịch, giá những nô ɭệ ấy đều cực kì giá rẻ..."
Kỳ Thiện hỏi: "Năm năm trước? Xác định là thời gian này?"
Thẩm Đường cẩn thận hồi ức lời đồ tể: "Bên đồ tể cũng không nhớ quá rõ, đại khái là hơn năm năm mấy tháng đi... Chử lão tiên sinh bị Nguyệt Hoa lâu xem như khuyến mãi thêm mua, cho tới bây giờ ta vẫn chưa nghe ngóng Nguyệt Hoa lâu là cái gì..."
Lời còn chưa dứt, Kỳ Thiện nói: "Là tượng cô quán."
Thẩm Đường bước chân dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn bóng lưng Kỳ Thiện, nói nhỏ: "Sao huynh biết rõ thế?"
Tượng cô quán là địa phương nào?
Một chỗ nam nhân nữ nhân đều có thể đi tầm hoan tác nhạc.
Kỳ Thiện cũng không trả lời thẳng, nghiêng đầu dùng giọng điệu căn dặn trẻ nhỏ nói: "Ấu Lê chưa tới tuổi hiểu mấy thứ ấy."
Thẩm Đường: "..."
Nội tâm cô giơ ngón giữa.
Chị cưng đã trưởng thành tám trăm năm, cảm tạ!
Kỳ Thiện: "Vị tiên sinh này làm gì tại Nguyệt Hoa lâu?"
Thẩm Đường một mặt không giải thích được nói: "Khẳng định là ở phía sau nhà bếp làm tạp dịch rồi. Chử lão tiên sinh tuổi đã cao, không còn khí lực, không làm được việc nặng, nhiều lắm là giúp đỡ rửa chén đĩa rửa bát đưa đồ ăn việc vặt vãnh. Niên kỷ này của ông ấy, huynh nói còn có thể làm cái gì?"
Kỳ Thiện: "..."
Anh ta cược ba văn tiền, Thẩm tiểu lang quân khẳng định nghĩ xấu.
Mặt khác ——
Kỳ Thiện khẩu khí bình thản nói: "Người này khá cổ quái, mâu thuẫn rất nhiều. Lúc trước luận một phen cùng ông ấy có thể nhìn ra thành tựu về ngôn linh văn tâm của ông ấy không thấp, chí ít không dưới ta. Hiếu thành này đúng là tàng long ngọa hổ, cực kì thú vị."
Thẩm Đường kinh ngạc: "Không dưới huynh?"
"Có lẽ, còn ở trên đây."
Thẩm Đường nghi hoặc: "Đã có tài năng, cho dù luân lạc tới bị tượng cô quán mua về hoàn cảnh nghèo túng, cũng không thể trở thành chạy vặt phía sau phòng bếp chứ? Nếu ông ấy muốn mình trôi qua khá hơn có lẽ không là vấn đề nan giải, nhưng nhìn ông ấy mặc lại không giống."
Cho dù là nô ɭệ đó cũng là nô ɭệ lành nghề.
Kỳ Thiện liễm mắt cười lạnh: "Ai biết ông ấy nghĩ thế nào? Nói đến họ 'Chử', ngược lại để ta nhớ tới một cọc án cũ."
Thẩm Đường nghe xong lời này, linh hồn hóng dưa bị thức tỉnh, lập tức tinh thần tỉnh táo —— Dựa theo kịch bản xưa nay, cái gọi là "Bản án cũ" tám chín phần mười có quan hệ thiên ti vạn lũ cùng Chử lão tiên sinh. Cho dù ông không phải người trong cuộc cũng là thân quyến người trong cuộc.
"Cái bản án cũ nào?"
Kỳ Thiện cười nói: "Cọc án cũ ấy phát sinh ở Tân Quốc. Thiên hạ trăm nước, lẫn nhau có thông gia. Mấy năm trước quốc lực Tân Quốc cường thịnh, tiểu quốc xung quanh xem như thiên lôi sai đâu đánh đó, không tiếc kính hiến vương cơ bổn quốc nhập