Editor: Đào Tử
_________________________
"Thẩm lang quân đang nhìn cái gì?"
Cộng Thúc Võ trước tiên chú ý tới ánh mắt Thẩm Đường nhìn hắn có kinh ngạc cũng có hâm mộ, khuôn mặt tiều tụy lộ ra mấy phần ý cười khó có.
Thẩm Đường bị bắt tại trận, quẫn bách thu hồi ánh mắt.
"Khụ khụ, ta phát hiện Cộng Thúc tráng sĩ thật cao." Ở đây bốn người chiều cao của cô thấp nhất mặt bằng chung, Địch Nhạc cũng cao hơn cô nửa cái đầu, điều này khiến Thẩm Đường nói chuyện với ai cũng phải ngẩng đầu, không dễ chịu lắm, cô khiêm tốn thỉnh giáo nói, "Có bí quyết gì mau chóng cao sao?"
Nếu có bí tịch rèn luyện cơ bắp thì càng tuyệt.
Cơ bắp khổ luyện trông ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, áo vải phổ thông cũng không giấu nổi, nhìn thấy mà sinh lòng hâm mộ.
Nếu cô cũng có chiều cao hơn hẳn mọi người, có cơ bắp một quyền đánh người bẹp dí, người trong thiên hạ gặp cô sẽ tự giác giảng văn minh hiểu lễ phép.
Kỳ Thiện: "..."
Địch Nhạc không khách khí cười phụt ra tiếng.
Cộng Thúc Võ đầu tiên là kinh ngạc, chợt lại lộ ra một ý cười khẽ, mắt nhìn chữ ký văn tâm bên hông Thẩm Đường, uyển chuyển nói: "Thẩm lang quân tuổi tác còn nhỏ, thêm mấy năm mới có thể nhanh chóng cao lên."
Thẩm Đường nói: "Không có bí quyết?"
"Không có bí quyết."
Ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ, phần lớn võ giả võ đảm dáng người đều cao hơn trai tráng bình thường, khí lực cũng lớn hơn. Bởi vì chỉ có thân thể cường đại mới có thể phát huy ra lực lượng cường đại. Nếu thân thể không gánh nổi lực lượng võ đảm đem lại, gϊếŧ địch không thành ngược lại tổn thương bản thân.
Võ đảm chính là bí quyết tốt nhất.
Đáng tiếc tiểu lang quân là văn sĩ văn tâm.
Thẩm Đường: "..."
Cô trực tiếp đem hai chữ "Thất vọng" viết lên mặt.
Kỳ Thiện nói: "Thẩm tiểu lang quân ngược lại nhắc nhở ta, tướng mạo của huynh và hổ phù phải che lấp một chút, tránh phiền phức tới thân."
Dáng người ngược lại không sao, dù sao ném vào đám người chói mắt cũng không phải chỉ mỗi Cộng Thúc Võ, chỉ cần hổ phù võ đảm thông qua kiểm tra, tướng mạo không bị nhận ra, lừa dối qua cửa không khó. Cái này vừa hay là một trong bản sự của Kỳ Thiện. Phiền toái duy nhất là ——
"Cái bí thuật này chỉ sử dụng được trong vòng bảy ngày."
Cộng Thúc Võ nói: "Bảy ngày một lần?"
Kỳ Thiện hổ thẹn: "Ừ, Thiện học nghệ không tinh, chỉ có thể duy trì bảy ngày. Sau bảy ngày sẽ khôi phục diện mục thật sự..."
Cộng Thúc Võ than nhẹ, có tiếc nuối nhưng cũng thỏa mãn —— Bản thân hắn tự biết trên người hắn có quá nhiều phiền phức, người ngoài dính vào một chút cũng rước họa vào thân, nguy hiểm đến tính mạng. Mấy vị nghĩa sĩ Kỳ Thiện trượng nghĩa tương trợ, hắn cảm kích còn không kịp.
"Như vậy thì làm phiền tiên sinh thi thuật."
Cộng Thúc Võ cung kính ôm quyền, hai mắt Kỳ Thiện hơi cong.
Anh ta liên tục khoát tay: "Tiện tay mà thôi, không phiền phức."
Thẩm Đường đứng bên cạnh nhíu mày.
Kỳ Thiện giúp Cộng Thúc Võ ngụy trang tướng mạo và hổ phù võ đảm, và giúp cô che giấu chữ kí văn tâm, dường như là cùng một biện pháp? ? ?
Sao cô không biết thứ này còn có thời hạn sử dụng nhỉ?
Từ lúc ngụy trang lần trước, Nguyên Lương cũng chưa từng nói bảy ngày thi triển một lần nữa... Nếu thật có tác dụng trong thời gian hạn định, anh ta khẳng định sẽ nhắc nhở mình, kẻo buông thả lộ ra sơ hở. Ánh mắt Thẩm Đường lóe lên, đem những tâm tư này gói gọn giấu đến đáy lòng.
Cô dám đánh cược, trong lòng Nguyên Lương tuyệt đối cất ý đồ xấu!
"Tiên sinh, huynh có thể cũng giúp ta sửa lại không?" Địch Nhạc nhìn cảm thấy rất thú vị, cũng muốn tham gia náo nhiệt, còn là loại 'Một bước lên trời', cậu ta nói, "Ta nghĩ rồi, dứt khoát đổi thành thập nhị đẳng triệt hầu! Chốc nữa cầm nó trêu chọc a huynh một chút, xem huynh ấy có giật mình không!"
Thập nhị đẳng triệt hầu, đây chính là mục tiêu cả đời tất cả võ giả theo đuổi! Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, đáng phấn đấu nhường nào!
Kỳ Thiện: "..."
Anh ta không hiểu sao nghĩ đến Thẩm tiểu lang quân lúc ấy cũng mở miệng liền "Văn tâm nhất phẩm tốt nhất", hiện tại người này "Thập nhị đẳng triệt hầu", hai đứa này sao không lên trời đi? Chỉ giỏi nằm mơ ban ngày!
Nội tâm oán thầm đâm chọt, hành động lại thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của Địch Nhạc —— Đợi cậu ta dùng cái hổ phù võ đảm ngụy trang đi đùa a huynh mình, cam đoan cậu ta làm sao bị đánh cũng không biết.
Sự việc phát sinh đêm qua không ảnh hưởng đến Hiếu thành.
Bách tính xếp hàng chuẩn bị vào thành vẫn nối liền không dứt, thủ vệ cửa thành cũng hoàn toàn giống trước đây —— Đối với bách tính phổ thông la lối om sòm, vênh vang đắc ý, đối với có người có chữ ký văn tâm hay hổ phù võ đảm nịnh