Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Khuất nhục


trước sau

Editor: Đào Tử

__________________________

"... Nghe nói trước kia là 'Quan Triều', về sau cảm thấy 'Quan' không tốt bằng 'Vọng', liền cải thành 'Vọng Triều'. Người này không dễ chọc ——" Kỳ Thiện muốn xóa hai chữ 'Bạch Tuộc' trong đầu đi, càng nghĩ vậy càng xóa không mất. Anh ta vịn cửa gỗ, nín cười đến nỗi trán nổi gân xanh.

Cả buổi vẫn thất thủ, lồng ngực đánh trống reo hò chập trùng.

"Ha —— Bạch tuộc, Vọng Triều, Thẩm tiểu lang quân đúng là người kỳ khôi!"

Người đứng đắn chưa hề nghĩ như vậy.

Có thể thấy Thẩm tiểu lang quân thật không đứng đắn.

Thẩm Đường chỉ cảm thấy nụ cười anh ta trầm thấp kì lạ.

Loại chuyện này có gì buồn cười sao?

"... Ta cảm thấy huynh đang cười trên nỗi đau người khác."

Kỳ Thiện nhịn một chút, nén cười lại.

Anh ta nói: "Đây không phải hành vi quân tử, cậu hiểu lầm rồi."

Thẩm Đường: "..."

Tin cái miệng huynh mới lạ.

Kỳ Thiện ho nhẹ mấy tiếng, hít sâu, điều chỉnh ý cười khó nén trên mặt, lại cúi đầu như muốn che đi, đem giỏ trúc hơi bóp biến dạng chỉnh lại tốt: "Nghiêm chỉnh mà nói, Cố Trì người này, Thẩm tiểu lang quân phải phòng bị hắn. Không nói đến đạo văn sĩ của hắn là 'Đọc tâm', cho dù không phải, hắn cũng là một trong những người am hiểu ngôn linh đọc tâm nhất tại hạ từng biết, mang thù, thủ đoạn cũng độc ác."

Thẩm Đường nói: "Theo ta thấy hiện tại, chuyện mang thù ấy không nhìn ra lắm. Ngược lại thật ra ta cảm thấy người này rất thú vị..."

Kỳ Thiện tạt cho cô một chậu nước lạnh.

"Lâu ngày mới biết được lòng người. Cậu và hắn trò chuyện lẻ tẻ vài câu, sao lại chắc chắn đó là người lòng dạ rộng lớn? Cũng đừng cảm thấy hắn thú vị. Người này chính là con rắn độc, vảy rắn diễm lệ, trông rất xinh đẹp, nhưng cậu dám trêu chọc, há miệng chính là độc ngấm máu toi mạng!"

Thẩm Đường: "..."

Bây giờ nói lời này có quá muộn hay không?

Cô không chỉ trêu chọc, còn ở trước mặt người ta quang minh chính đại nội hàm, thuận tiện chỉ cây dâu mắng cây hòe, âm dương quái khí một phen.

Cái này có tính là thời khắc chiến tích của đời người không?

Mình còn nắm cán chuôi của Cố Trì, nếu thật giống Kỳ Thiện nói, có lẽ sẽ phái người ám sát, đầu độc, gϊếŧ người diệt khẩu?

Có điều thua người không thua trận.

Thẩm Đường am hiểu mạnh miệng nhất.

"Đúng dịp, ta sẽ bắt rắn."

Kỳ Thiện liếc qua thân thể nhỏ nhắn đáng thương của Thẩm Đường.

"Cậu bắt rắn? Đi, chốc nữa mua hai con về cho cậu."

Không bị dọa khóc đã không tệ rồi.

"Hầm canh rắn sao? Nguyên Lương từng nếm thử chưa, vị rất ngon." Trong đầu Thẩm Đường tự động hiện lên mấy cách làm canh rắn khác nhau, cô âm thầm nuốt nước bọt một cái, "Ta ăn ít thôi, dù sao tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, dương khí tràn đầy, sợ quá bổ không tiêu nổi."

Kỳ Thiện: "..."

Lại lần nữa muốn úp giỏ trúc lên đầu cái tên này.

Trăng khuyết đêm trầm, mặt trời dần khuất, thời điểm ánh chiều tà chỉ còn một vệt nhỏ, Kỳ Thiện rốt cuộc đan xong giỏ trúc —— To bằng một chậu rửa mặt, tỉ mỉ cẩn thận, còn tinh tế mài gai xước trong giỏ trúc, trông giống giỏ đựng trái cây.

Anh ta còn may gối nhỏ, bên trong nhồi vụn vải mềm vào, so với giỏ trúc hơi nhỏ, vừa vặn có thể làm gối đệm cho mèo.

Thẩm Đường: "..."

Đây chắc là yêu thích thường thức của mấy con sen rồi.

Vì miêu chủ tử có thể cầm kim may, tinh thông nữ công, làm ổ nhỏ tinh xảo chờ miêu chủ tử dọn vào.

Bầu không khí hài hòa cũng không tiếp tục bao lâu liền bị một chuỗi tiếng đập cửa gấp rút phá vỡ, ngoài cửa mơ hồ còn truyền đến tiếng Chử Diệu.

Cốc cốc cốc ——

"Nguyên Lương, mau tới phụ một tay."

Kỳ Thiện tiến lên mở cửa, mùi rượu ập vào mặt muốn hun anh ta ngạt, tập trung nhìn vào không phải Chử Diệu đưa cậu nhóc về nhà à? Trên lưng còn cõng một người trông quen mắt, máu tươi từ vết thương tràn ra nhuộm dần y phục, nhìn thấy người ấy lông mày anh ta cau chặt.

"Cộng Thúc Võ?"

Cả ngày không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn ở trong phòng dưỡng thương thế, không ngờ rằng mang theo thân mùi rượu, say như chết.

Thương thế còn chưa tốt, liền không kịp chờ chạy đi uống rượu?

Thẩm Đường cũng nghe động tĩnh chạy ra.

"Sao huynh ấy uống say tới vậy?"

"Ngũ lang, tạm thời đừng bàn những việc này, vào nhà trước." Kỳ Thiện hỗ trợ đỡ Cộng Thúc Võ, Chử Diệu giảm được gánh nặng, mang đến trước cửa sân còn quan sát bên ngoài mấy cái, vững tin không có người khả nghi theo đuôi mới yên tâm đóng cửa lại, ông nói, "Chắc là khó chịu."

Buổi học ban chiều kết thúc, ông đưa cậu bé về hàng thịt thuận tiện mua cân thịt trở về hầm canh cho Ngũ lang, trùng hợp nhìn thấy Cộng Thúc Võ uống rượu bên ngoài quán rượu. Cũng không biết hắn uống

ở đây bao lâu, trên bàn bên chân chất đầy hơn hai mươi vò rượu.

Uống đến tròng mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài.

Chử Diệu lo lắng xảy ra chuyện liền khiêng hắn trở về, giữa đường còn biết rõ nguyên nhân hắn bỗng dưng uống rượu say, nguyên nhân thật sự là ——

"Khó chịu?" Nội tâm Kỳ Thiện hiển hiện một loại suy đoán, "Chẳng lẽ, hắn ở trong thành gặp được người Cung thị bị đày?"

Anh ta lo lắng thân phận Cộng Thúc Võ bại lộ.

Chử Diệu lắc đầu nhưng không nói thẳng lý do, ngược lại ánh mắt chần chờ nhìn hai người Thẩm Đường, giống như khó mà mở miệng.

Ông không có nên nói điều này ra hay không, cuối cùng vẫn là nói.

"Trước đây không lâu, cửa thành dán một tấm bố cáo."

Kỳ Thiện hỏi: "Bố cáo viết cái gì?"

Lại là nhà ai tộc nào bị Trịnh Kiều di tộc đày đi?

Cho dù như thế cũng không đáng để Cộng Thúc Võ mau say bên đường chứ?

Hay là Trịnh Kiều lại làm chuyện gì khó chấp nhận?

"Nội dung bố cáo khó mà chịu nổi..."

"Không chịu nổi?"

Lòng Kỳ Thiện mơ hồ có chút dự cảm bất thường.

Chử Diệu chần chừ, miễn cưỡng mở miệng: "Trịnh Kiều chẳng phải yêu cầu quốc chủ vong quốc là Tân Quốc nhường ngôi cho vương cơ duy nhất dưới gối à?"

Kỳ Thiện cảm thấy không ổn.

Nhưng anh ta không nghĩ tới sự thật càng khó tiếp nhận hơn mình nghĩ nhiều.

"Việc này ta biết."

Trịnh Kiều lấy vương thất Tân Quốc uy hiếp, ép buộc quốc chủ vong quốc nhường ngôi, để vương cơ phược diện hàm bích, lõa thân lộ thể, dẫn đầu bách quan mặc áo tang đầu hàng Canh Quốc, tuyên bố Tân Quốc diệt quốc. Từ đây về sau không còn Tân Quốc, chỉ có Trọng Đài đã bị diệt.

Tỳ dịch với tỳ nhân, gọi là Trọng Đài.

Nô tỳ bên trong nô tỳ, hạ nhân bên trong hạ nhân.

Đâu đâu cũng là vô cùng nhục nhã.

Chử Diệu mấp máy môi, đáy mắt hiện ra vẻ không đành lòng: "Nửa tháng trước, đã đầu hàng, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Trịnh Kiều làm."

Kỳ Thiện nghe vậy sắc mặt tái nhợt một phần.

Trong đầu giống như hiện ra tràng cảnh ấy, phảng phất có người tát hẳn vào mặt anh ta vài phát, mỗi một cái đều có thể phát ra tiếng kêu vang dội.

Chử Diệu tiếp tục nói: "Mà ngay ngày đầu hàng..."

Kỳ Thiện bỗng dưng mở mắt ra: "Còn có chuyện khác?"

Nhục nhã bậc này còn chưa đủ à?

Sự thật chứng minh, Trịnh Kiều cảm thấy chưa đủ.

Ngày đầu hàng đó Trịnh Kiều mở cung yến, nói là cung yến xuất hiện thích khách, người hiềm nghi trỏ thẳng mấy thế gia Tân Quốc còn có vương thất Tân Quốc. Trịnh Kiều lấy đây làm cớ làm khó vương cơ, vương cơ không khả năng biện giải. Ngày thứ hai, Trịnh Kiều đề nghị đưa vương cơ vào dịch đình.

Vương cơ không theo, nhưng không chịu nổi quốc vương đời trước khổ sở cầu khẩn, cuối cùng vẫn bị chuốc một chén rượu bỏ thuốc đưa vào.

Chưa đến hai ngày liền truyền đến ——

Kỳ Thiện siết chặt nắm đấm: "Truyền đến tin tức gì?"

Chử Diệu nói: "Vương cơ dâʍ ɭσạи cung đình, tằng tịu với thị vệ nội đình, cốc đạo vỡ tan mà chết... Trịnh Kiều lệnh cựu thần Tân Quốc phát tang theo nghi lễ quốc chủ."

"Phụt —— "

Sắc mặt Kỳ Thiện chợt trắng chợt xanh, rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu, dưới ánh mắt sợ hãi của Thẩm Đường và Chử Diệu nhắm mắt ngã xuống.

"Nguyên Lương!"

"Nguyên Lương huynh!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện