Editor: Đào Tử
__________________________
"... Nghe nói trước kia là 'Quan Triều', về sau cảm thấy 'Quan' không tốt bằng 'Vọng', liền cải thành 'Vọng Triều'. Người này không dễ chọc ——" Kỳ Thiện muốn xóa hai chữ 'Bạch Tuộc' trong đầu đi, càng nghĩ vậy càng xóa không mất. Anh ta vịn cửa gỗ, nín cười đến nỗi trán nổi gân xanh.
Cả buổi vẫn thất thủ, lồng ngực đánh trống reo hò chập trùng.
"Ha —— Bạch tuộc, Vọng Triều, Thẩm tiểu lang quân đúng là người kỳ khôi!"
Người đứng đắn chưa hề nghĩ như vậy.
Có thể thấy Thẩm tiểu lang quân thật không đứng đắn.
Thẩm Đường chỉ cảm thấy nụ cười anh ta trầm thấp kì lạ.
Loại chuyện này có gì buồn cười sao?
"... Ta cảm thấy huynh đang cười trên nỗi đau người khác."
Kỳ Thiện nhịn một chút, nén cười lại.
Anh ta nói: "Đây không phải hành vi quân tử, cậu hiểu lầm rồi."
Thẩm Đường: "..."
Tin cái miệng huynh mới lạ.
Kỳ Thiện ho nhẹ mấy tiếng, hít sâu, điều chỉnh ý cười khó nén trên mặt, lại cúi đầu như muốn che đi, đem giỏ trúc hơi bóp biến dạng chỉnh lại tốt: "Nghiêm chỉnh mà nói, Cố Trì người này, Thẩm tiểu lang quân phải phòng bị hắn. Không nói đến đạo văn sĩ của hắn là 'Đọc tâm', cho dù không phải, hắn cũng là một trong những người am hiểu ngôn linh đọc tâm nhất tại hạ từng biết, mang thù, thủ đoạn cũng độc ác."
Thẩm Đường nói: "Theo ta thấy hiện tại, chuyện mang thù ấy không nhìn ra lắm. Ngược lại thật ra ta cảm thấy người này rất thú vị..."
Kỳ Thiện tạt cho cô một chậu nước lạnh.
"Lâu ngày mới biết được lòng người. Cậu và hắn trò chuyện lẻ tẻ vài câu, sao lại chắc chắn đó là người lòng dạ rộng lớn? Cũng đừng cảm thấy hắn thú vị. Người này chính là con rắn độc, vảy rắn diễm lệ, trông rất xinh đẹp, nhưng cậu dám trêu chọc, há miệng chính là độc ngấm máu toi mạng!"
Thẩm Đường: "..."
Bây giờ nói lời này có quá muộn hay không?
Cô không chỉ trêu chọc, còn ở trước mặt người ta quang minh chính đại nội hàm, thuận tiện chỉ cây dâu mắng cây hòe, âm dương quái khí một phen.
Cái này có tính là thời khắc chiến tích của đời người không?
Mình còn nắm cán chuôi của Cố Trì, nếu thật giống Kỳ Thiện nói, có lẽ sẽ phái người ám sát, đầu độc, gϊếŧ người diệt khẩu?
Có điều thua người không thua trận.
Thẩm Đường am hiểu mạnh miệng nhất.
"Đúng dịp, ta sẽ bắt rắn."
Kỳ Thiện liếc qua thân thể nhỏ nhắn đáng thương của Thẩm Đường.
"Cậu bắt rắn? Đi, chốc nữa mua hai con về cho cậu."
Không bị dọa khóc đã không tệ rồi.
"Hầm canh rắn sao? Nguyên Lương từng nếm thử chưa, vị rất ngon." Trong đầu Thẩm Đường tự động hiện lên mấy cách làm canh rắn khác nhau, cô âm thầm nuốt nước bọt một cái, "Ta ăn ít thôi, dù sao tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, dương khí tràn đầy, sợ quá bổ không tiêu nổi."
Kỳ Thiện: "..."
Lại lần nữa muốn úp giỏ trúc lên đầu cái tên này.
Trăng khuyết đêm trầm, mặt trời dần khuất, thời điểm ánh chiều tà chỉ còn một vệt nhỏ, Kỳ Thiện rốt cuộc đan xong giỏ trúc —— To bằng một chậu rửa mặt, tỉ mỉ cẩn thận, còn tinh tế mài gai xước trong giỏ trúc, trông giống giỏ đựng trái cây.
Anh ta còn may gối nhỏ, bên trong nhồi vụn vải mềm vào, so với giỏ trúc hơi nhỏ, vừa vặn có thể làm gối đệm cho mèo.
Thẩm Đường: "..."
Đây chắc là yêu thích thường thức của mấy con sen rồi.
Vì miêu chủ tử có thể cầm kim may, tinh thông nữ công, làm ổ nhỏ tinh xảo chờ miêu chủ tử dọn vào.
Bầu không khí hài hòa cũng không tiếp tục bao lâu liền bị một chuỗi tiếng đập cửa gấp rút phá vỡ, ngoài cửa mơ hồ còn truyền đến tiếng Chử Diệu.
Cốc cốc cốc ——
"Nguyên Lương, mau tới phụ một tay."
Kỳ Thiện tiến lên mở cửa, mùi rượu ập vào mặt muốn hun anh ta ngạt, tập trung nhìn vào không phải Chử Diệu đưa cậu nhóc về nhà à? Trên lưng còn cõng một người trông quen mắt, máu tươi từ vết thương tràn ra nhuộm dần y phục, nhìn thấy người ấy lông mày anh ta cau chặt.
"Cộng Thúc Võ?"
Cả ngày không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn ở trong phòng dưỡng thương thế, không ngờ rằng mang theo thân mùi rượu, say như chết.
Thương thế còn chưa tốt, liền không kịp chờ chạy đi uống rượu?
Thẩm Đường cũng nghe động tĩnh chạy ra.
"Sao huynh ấy uống say tới vậy?"
"Ngũ lang, tạm thời đừng bàn những việc này, vào nhà trước." Kỳ Thiện hỗ trợ đỡ Cộng Thúc Võ, Chử Diệu giảm được gánh nặng, mang đến trước cửa sân còn quan sát bên ngoài mấy cái, vững tin không có người khả nghi theo đuôi mới yên tâm đóng cửa lại, ông nói, "Chắc là khó chịu."
Buổi học ban chiều kết thúc, ông đưa cậu bé về hàng thịt thuận tiện mua cân thịt trở về hầm canh cho Ngũ lang, trùng hợp nhìn thấy Cộng Thúc Võ uống rượu bên ngoài quán rượu. Cũng không biết hắn uống