Editor: Đào Tử
____________________
Thuế bạc ba năm của quận Tứ Bảo, cộng thêm các loại bảo bối quận thủ hiếu kính cho Trịnh Kiều, đó là một khoản tiền lớn nhường nào? Thẩm Đường dùng đầu ngón chân tính toán cũng biết muốn đánh cướp số tiền kia gặp phải bao nhiêu thủ vệ nghiêm ngặt.
Trong lòng cất việc, làm việc dĩ nhiên cũng lơ đãng.
Sự khác thường của cô đều bị Chử Diệu thu vào mắt.
"Ngũ lang có việc trong lòng?"
Thẩm Đường hả một tiếng, vô thức nhìn thoáng qua Kỳ Thiện, ánh mắt trưng cầu đối phương đồng ý. Tuy rằng Kỳ Thiện cũng đặt Chử Diệu vào kế hoạch, nhưng dù sao cũng là cướp thuế bạc, chuyện lớn liên quan đến tính mạng bản thân, dĩ nhiên phải được sự cho phép của Kỳ Thiện mới có thể nói cho bên thứ ba.
Chử Diệu cũng nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Thiện.
Cái tên này thừa dịp mình không ở đây, nói gì với Ngũ lang?
Kỳ Thiện cúi thấp đầu, kiên nhẫn cho Tố Thương trong ngực ăn, cười nói: "Một cọc việc nhỏ, Thẩm tiểu lang quân tự mình quyết định."
Thẩm Đường giật giật khóe miệng.
Cướp thuế ngân là trọng tội lăng trì, đặt trong miệng Kỳ Nguyên Lương lại là việc nhỏ, cái này khiến Thẩm Đường hiếu kì anh ta đi theo mấy đời ông chủ trước làm chuyện gì, đối với tìm đường chết tập mãi thành thói quen như vậy.
Kỳ Thiện đã để chính cô quyết định, cô liền nói.
"Nguyên Lương muốn bắt chước giống Lương Sơn hảo hán cướp Sinh Thần Cương đi cướp thuế bạc quận Tứ Bảo." Cô chỉ chỉ Kỳ Thiện, nói thẳng đây là chủ ý của Kỳ Thiện, dừng một chút, giải nghĩa nói, "Sinh thần cương chính là một nhóm quà sinh thần, trình độ bảo an không so bì được với thuế ngân."
Cái quyết định này của Kỳ Thiện, vừa mở đầu đã là độ khó địa ngục.
Cô cho rằng Chử Diệu cũng sẽ bị giật mình, khuyên bọn họ chớ tìm đường chết, ai ngờ thái độ của ông đúng là qua quýt bình bình, phảng phất lời Thẩm Đường nói không phải cướp thuế bạc mà là đi ra ngoài mua đồ ăn. Về sau còn chuyển ánh mắt hướng Kỳ Thiện, mà Kỳ Thiện cũng vừa lúc ngẩng đầu đối mặt.
Hai người im lặng trao đổi ánh mắt.
Chử Diệu rủ mí mắt, bình giọng nói: "Hóa ra là việc này."
Thẩm Đường một nghẹn: "Hóa ra là việc này là sao?"
Chẳng lẽ Chử Diệu cũng là người biết chuyện?
Thẩm Đường thẳng thắn viết tâm tư lên mặt, Chử Diệu lắc đầu: "Đây là lần đầu ta nghe tin tức này, trước đây chưa từng biết đến."
Thẩm Đường lại nghẹn họng, xỉa xói nói: "Lần đầu biết? Nhưng phản ứng Vô Hối thật quá bình tĩnh, rất khó có sức thuyết phục."
Chử Diệu nói: "Tại hạ chẳng qua cảm thấy —— Đây là việc Kỳ Nguyên Lương có thể làm ra, cũng đích thật là ý đồ không tồi."
Có chuẩn bị tâm lý, cho nên không có gì phải kinh ngạc.
Thẩm Đường: "..."
Trong lúc nhất thời, bỗng hơi hoài nghi nhân sinh ——Do cô không đủ biếи ŧɦái chơi cùng mấy người Kỳ Thiện ư?
Nhìn Thẩm Đường gần như mất hồn trở về phòng, Kỳ Thiện lộ ra ít điệu cười xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thấy Chử Diệu rất bực bội.
Anh ta nói: "Có ý gì đây?"
Kỳ Thiện không có giả vờ ngây ngốc.
Bày ra ngôn linh "Pháp không truyền tai người thứ ba", phòng ngừa có người nghe trộm, mới nói: "Chử Vô Hối, chỉ có quốc tỷ lại không có căn cơ và thực lực, chỉ là cá trên thớt mặc người chém gϊếŧ! Thẩm Ấu Lê chớ nói căn cơ, thậm chí ngay cả dã tâm cũng không, ta cũng nên đẩy một cái?"
Anh ta cường điệu nói: "Cho nên khoản thuế bạc này rất trọng yếu."
Chử Diệu không ngăn cản, chỉ hỏi một vấn đề.
"Cậu có nắm chắc?"
Kỳ Thiện nói: "Năm phần."
Tỉ lệ nắm chắc này cũng không thấp.
Chỉ là ——
Chử Diệu: "Nếu vô ý thất thủ..."
Kỳ Thiện dùng ngón tay chọc đệm thịt màu hồng của Tố Thương, mỉm cười nói: "Vậy thì thất thủ, thuế bạc tới tay hay không cũng chẳng quan trọng. Lấy đạo chư hầu Thẩm Ấu Lê, chú định sau này cậu ta thiếu cái gì chứ không thiếu lương thiếu gạo. Thế đạo này không đáng giá tiền nhất chính là nhân lực, thu lưu dân hỗ trợ trồng trọt, kiểu gì cũng sẽ kinh doanh. Mà có khoản thuế bạc này, chẳng qua là tiết kiệm phần sức lực ấy."
Chử Diệu nghe huyền ca mà biết nhã ý.
Đoán ra mục đích thực sự của Kỳ Thiện.
Anh ta đang thử thăm dò Thẩm Đường.
Chử Diệu: "Cậu nhìn Ngũ lang giống người có dã tâm?"
Kỳ Thiện nói: "Đúng là nhìn không có dã tâm gì, nhưng ngài nhìn cậu ta có giống người an phận thủ thường? Người bình thường nghe đến cướp thuế bạc, chớ nói cùng thông đồng, nghe xong đã bị hù chết. Điều Thẩm Ấu Lê lo lắng nhất lại là 'Phần thắng nắm chắc thấp', 'Không đủ người', mà không phải không thể làm. Rượu ngon đỏ mặt người, tiền tài động lòng người,