Editor: Đào Tử
______________________________
Bọn côn đồ lần thứ n hối hận chọc hai người Thẩm Đường.
Đồng thời "Vô số +1 lần" may mắn không triệt để phật lòng, còn may mắn nhặt về mạng nhỏ. Bọn họ không biết Thẩm Đường muốn mình làm cái gì, nghe được chỉ lệnh đợi tại chỗ, bọn họ không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể thuận theo. Mấy chục người vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng đưa tay đập muỗi hút máu, hoặc là ngẩn người thất thần gϊếŧ thời gian...
Đợi sắp gần một canh giờ, vị sát tinh ấy vẫn chưa trở về, ngược lại trò chuyện vui vẻ với những hộ vệ không rõ lai lịch kia, cuối cùng dứt khoát ngủ lại bên kia. Bọn côn đồ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám động, cho đến có người không kìm nén: "Trốn đi?"
Sát tinh đã không chú ý bên này.
Cơ hội chạy trốn tốt biết bao!
"Nếu chạy trốn bị bắt trở về thì tính sao?"
"Còn có thể tính sao? Chạy trốn thì liều mạng trốn, tìm chỗ trốn đi, hai người bọn họ còn có thể bắt hết chúng ta lại?" Lưu manh cảm thấy rất không có khả năng, đợi đầu ngọn gió qua đi bọn họ sẽ an toàn.
Cũng có một tên khá lý trí đưa ra một vấn đề thực tế.
"Trời tối như vậy, chúng ta làm sao xuống núi?"
Thấy không rõ đường núi ngã xuống núi chết còn chết dứt khoát một chút, sợ là gặp phải sói hoang đói đến mắt xanh lét hoặc là độc trùng mãnh thú khác, sống sờ sờ nhìn mình bị từng bước gặm nhấm phân thây.
Chúng lưu manh: "..."
Nghe xong lời này, không ít lưu manh cái mông chuẩn bị cách mặt đất lại lặng lẽ ngồi yên vị, cẩn thận từng li từng tí ngó phương hướng hai người Thẩm Đường, sợ động tác muốn chạy trốn của mình bị phát hiện, ném mạng nhỏ.
Nhiệt độ trên núi thấp, gió đêm lạnh, bọn côn đồ không để ý tới mùi vị khác thường trên người nhau, tận lực xích lại gần, hấp thu ấm áp và cảm giác an toàn. Trong đó không ít người ôm đầu gối vùi đầu đi ngủ.
Sau đó ——
Bọn họ đột nhiên bị lưu manh phân công ra gác đêm lay tỉnh.
"Chớ ngủ, tất cả đứng lên, xảy ra chuyện rồi!"
"Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
"Tỉnh lại, xảy ra chuyện lớn!"
"Ra, ra cái chuyện lớn gì rồi?"
Lưu manh bị lay tỉnh vẻ mặt mê mang, khi bọn họ thuận theo phương hướng ngón tay đồng bạn chỉ nhìn lại, phát hiện bên kia đen kịt, trừng to mắt mượn ánh trăng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút cái bóng đen sì nhảy lên. Thần kinh trong nháy mắt kéo căng lên: "Sói đến đấy phỏng?"
"Sói bà nội mày!" Đồng bạn tức giận nói, "Lửa đó, bên kia đột nhiên tắt lửa, ngươi có phải còn nghe có..."
Lúc này bọn họ mới nhớ tới hướng kia là nơi hai sát tinh ở lại, chẳng phải quan hệ giữa bọn họ với đám thương đội lạ lẫm đó rất khá? Có người thị lực hơi tốt một chút, mượn ánh trăng nhìn thấy bóng người đen sì theo đó phun máu ngã xuống đất.
Qua mấy hơi lại nghe tiếng kêu thảm làm người ta sợ hãi.
Hai chân lưu manh như nhũn ra, kêu lên: "Nhất định là phỉ đến rồi!"
Chẳng lẽ là trại thổ phỉ biết thủ lĩnh tiền nhiệm bị người ta gϊếŧ, cho nên phái người đến báo thù cho đệ đệ? Có phải sẽ gϊếŧ bọn hắn luôn không?
Lúc này liền có lưu manh nghĩ liều lĩnh xuống núi.
Nhưng lực hành động của bọn hắn không có nhanh bằng tiếng Thẩm Đường, sát tinh cầm thanh kiếm máu nhỏ tí tách trong tay, từ trong bóng tối đi ra, đúng lúc gặp mây đen che ánh trăng cũng dần dần tản đi, ánh trăng sáng trong chiếu rọi thân ảnh của cô, đúng là nửa người máu!
"Các ngươi làm gì thế?"
Sát tinh lạnh lùng đảo qua bọn hắn.
Lưu manh chuẩn bị chạy trốn hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Co rúm lại dập đầu cầu xin tha thứ.
Thẩm Đường vung tay vẩy máu dính trên thân kiếm.
Lạnh nhạt nói: "Đến đây."
Chúng lưu manh không tình nguyện cũng phải đuổi theo, có ít dìu lẫn nhau, có ít chỉ có thể tự lực cánh sinh, bò nhào đi theo.
Gió đêm trong rừng mang mùi máu tươi thổi vào mặt bọn hắn.
Đợi thấy rõ hiện trường hung án trong rừng, dù là bọn côn đồ tự xưng không sợ trời không sợ đất, cũng sợ hãi đầu gối mềm nhũn, quỳ bệt xuống đất.
Từng cỗ thi thể phơi thây trên mặt đất, miệng vết thương trí mạng không phải vệt máu ở cổ, thì là huyệt thái dương hoặc là mi tâm. Những người này vừa tắt thở, thi thể còn ấm nóng, ngay cả máu vừa chảy ra cũng ấm áp. Bùn đất hấp thu no máu, bị nhuộm dần thành sền sệt.
Một chân đạp xuống, lưu lại một dấu chân đỏ thẫm, người không biết chuyện còn tưởng rằng nơi đây nổi một trận mưa.
Thẩm Đường chép miệng, nói: "Đi, chuyển thi thể."
Bọn côn đồ đang chuẩn bị đi làm.
Lúc này, tay trái Địch Nhạc xách cung tay phải giơ bó đuốc, mặt vẫn treo nét mặt tươi cười xán lạn, nhưng trên mặt cậu ta dính máu chưa khô, người thấy cảnh
này sẽ chỉ cảm thấy kinh dị.
"Toàn bộ làm xong, một người sống cũng không thừa."
Những hộ vệ này, ngoại trừ người đàn ông trung niên là nhị đẳng thượng tạo, những tên khác đều là khó khăn lắm sờ đến cánh cửa cảm giác linh khí thiên địa, gân cốt khỏe hơn người bình thường tráng kiện một chút, khi dễ người già trẻ em không thành vấn đề, nhưng đối mặt với Thẩm huynh và cậu ta thì không đáng chú ý.
Địch Nhạc mới đầu còn tưởng rằng Thẩm Đường sẽ chừa chút người sống —— Gϊếŧ mấy tên gϊếŧ gà dọa khỉ, số khác sẽ thu lưu lại, ai ngờ Thẩm huynh ra tay cực nhanh, từng chiêu mất mạng, căn bản không có ý định lưu bọn hắn.
Ban đầu Địch Nhạc không hiểu, suy nghĩ một chút liền hiểu —— Những tên côn đồ kia có thể chấn nhiếp có thể thu lưu, ngày sau dùng làm lực lượng lao động, nhưng những hộ vệ này thấy hơi tiền nổi máu tham, tàn sát chủ gia, lại từng tập võ, cấu kết cùng một chỗ, không chừng xảy ra ồn ào ngoài ý muốn.
Còn không bằng gϊếŧ, xong hết mọi chuyện.
Thật tình không biết, bọn côn đồ đều xanh mặt.
Hai sát tinh này...
Mẹ nó mới là thổ phỉ? ? ?
Vừa nãy xâm nhập vào thương đội vì tìm cơ hội ra tay, gϊếŧ người đoạt của? Bọn côn đồ càng nghĩ càng thấy mình suy đoán đúng.
Thẩm Đường quát: "Các ngươi còn thất thần? Đi đào hố chuyển thi!"
Bọn côn đồ liên tục nói: "... Đi đi đi đi, đi ngay —— "
Bọn họ không dám nhìn những rương chứa vàng bạc châu báu, vùi đầu làm việc, Địch Nhạc buồn cười nhóm mấy cái bó đuốc đưa cho bọn họ chiếu sáng. Thẩm Đường thì đi thẳng tới hòm gỗ lớn lúc trước phát ra động tĩnh, đưa tay vung kiếm, bổ khóa đồng phía trên.
Nhấc chân đá văng nắp quan tài ra.
Như thế, người cuộn mình trong rương liền bại lộ trong tầm mắt cô.
Địch Nhạc tiến lên trước, hiển nhiên cũng biết rương gỗ giấu người, nói: "Đây là gia quyến Lâm gia ư? Thế mà còn có người sống..."
Gia quyến Lâm gia trong miệng cậu ta, lúc này sợ hãi đến hai hàm răng run cầm cập, ngẩng đầu, lộ ra cặp mắt gần như tuyệt vọng.
Địch Nhạc hiếu kì xích lại gần nhìn kỹ một chút.
Hoảng sợ nói: "Oa, thật là nữ lang xinh đẹp... Ai u!"
Lời còn chưa dứt liền bị người ta vỗ ót, đau đến hai tay của cậu ôm đầu, hừ hừ phàn nàn: "Thẩm huynh làm gì thế?"
Thẩm Đường dùng thân kiếm gõ gõ rương gỗ.
Cô nói: "Háo sắc, tránh xa một chút."
Địch Nhạc lầm bầm: "Sao ta lại thành háo sắc? Dáng dấp xinh đẹp khen hai câu cũng không được à? Ôi, tại sao cô bé không nói chuyện, chẳng lẽ ở trong rương ngột ngạt thành ngốc rồi, bị những hộ vệ kia dọa sợ?"
Thẩm Đường: "..."
Cũng có thể là bị hai người bọn họ dọa sợ.
Thẩm Đường ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang với nữ lang ngồi bên trong hòm gỗ, nói: "Nơi đây đã an toàn, muội có thể ra."
Nữ lang trong rương đích thật là một mỹ nhân, trông chỉ tầm tám chín tuổi, ghim búi tóc kép, búi tóc dùng dây ngọc trai buộc chặt cố định, đầu đội một phát quan màu vàng tinh xảo hơi lệch. Cô bé mang gương mặt trứng ngỗng phúc hậu phú quý, ngũ quan tinh xảo động lòng người, hai mắt to tròn có thần. Chỉ là một ít khí chất ấy bị sợ hãi đánh tan, nhìn rất đáng thương.
Địch Nhạc khoanh tay, bĩu môi: "Tại sao ta xích lại gần thì là háo sắc, Thẩm huynh xích lại gần hỏi han ân cần thì không sao rồi?"
Sợ là "Thấy sắc quên bạn"!
Thẩm Đường không nói lời nào, trở tay một kiếm đâm vào bên chân Địch Nhạc, cậu ta nhảy lùi lại một cách khoa trương, cặp mắt đào hoa chứa đầy lên án bạn xấu, kêu lên: "Thẩm Ấu Lê cậu hay lắm!"