Editor: Đào Tử
_____________________________
Còn không đợi thủ lĩnh suy nghĩ ra nguyên cớ, đào binh giống như sủi cảo từ trên trời giáng xuống. Phịch phịch vài tiếng, từng người tựa như bao thịt ngã cách Thẩm Đường không xa, trong miệng kêu rên liên tục. Nhẹ thì mặt mũi bầm dập, nặng thì gãy xương não chấn động.
Đều là bị người ném qua!
Số ít không có bị ra tay, miễn cưỡng còn có thể đứng đấy. Bọn họ rất giống thấy thứ gì đó kinh khủng, bị buộc từng bước rút lui về sau. Cỗ bá khí cường đại thuần túy áp chế bọn họ đến không có chút chiến ý nào, chỉ còn run run rẩy rẩy.
Sắc mặt thủ lĩnh trắng bệch, muốn chống khuỷu tay đứng dậy, nhưng toàn thân chỗ nào cũng đau, thử mấy lần cuối cùng đều thất bại.
"Thế nào?"
Địch Nhạc nhảy xuống khỏi tán cây, đi đến bên Thẩm Đường.
Thẩm Đường nhíu mày nói: "Đêm nay thật không bình tĩnh."
Một lớp đã san bằng, lại nổi một lớp khác.
Địch Nhạc nghe vậy ánh mắt hướng về chỗ tối.
Keng, keng, keng.
Địch Nhạc mất đi nhẹ nhõm, khóe môi giương lên dần dần không có đường cong, cặp mắt đào hoa cũng hiếm thấy toát ra vẻ mặt ngưng trọng.
Theo người kia tới gần, tiếng vang bên tai càng rõ ràng. Thanh âm này hắn không xa lạ chút nào, rõ ràng là tiếng va chạm đặc hữu của khớp nối áo giáp. Bước chân người tới trầm ổn hữu lực, tiết tấu nhẹ nhàng nhàn nhã. Nhìn như tùy ý, kỳ thực mỗi bước đều tích súc khí thế, liên tiếp cất cao. Cậu có dự cảm, nếu người tới tích đủ khí thế, dù là mình ở trạng thái tốt nhất cũng ngăn không được!
Tuyệt đối là kình địch!
Địch Nhạc lách người tiến lên một bước, vừa vặn ngăn trước Thẩm Đường, đè thấp âm thanh: "Người tới nguy hiểm, nếu một hồi nổi xung đột, còn phiền Thẩm huynh ủy khuất một hai, dùng văn tâm phụ trợ ta."
Thẩm Đường nghe xong, sắc mặt nháy mắt cổ quái.
"Chỉ sợ... Không cần."
Địch Nhạc đang muốn hỏi vì cái gì, một bóng người tráng kiện thân cao hai mét từ chỗ tối tới gần, người kia đầu đội mũ giáp đầu hổ màu đen, một chùm tua đỏ trên đầu, áo giáp đen nhánh ghép nối từng phần thành, mỹ quan không mất bá khí. Khoác miếng lót vai, hai cổ tay mang bao cổ tay đầu hổ, áo giáp bao trùm cả thân, giáp váy dài đến bắp chân, bên hông chính diện mang đầu hổ hộ eo uy phong lẫm liệt, chân mang giày đen, rất giống tướng quân trên chiến trường.
Cô ghé lại gần tai Địch Nhạc nói: "Là kẻ trộm kia!"
Địch Nhạc: "..."
Khá lắm, quả nhiên là Cộng Thúc Võ tiên sinh.
Người tới cũng không chỉ mình hắn?
Không chỉ là Cộng Thúc Võ, phía sau hắn còn có hai văn sĩ khuôn mặt không hơn mực nước là bao, một là Kỳ Nguyên Lương, hai là Chử Vô Hối. Mặt người này tối hơn mặt người kia, gần như muốn hòa làm một với bóng đêm. Song phương chạm mặt, Cộng Thúc Võ liền yên lòng thở phào, giáp trụ hóa thành võ khí màu đen trở về hổ phù võ đảm bên hông.
Không có thân áo giáp bốn năm mươi cân kia, Cộng Thúc Võ bước chân nhẹ nhàng không ít, tiến lên phía trước nói: "Coi như tìm được các cậu rồi."
Địch Nhạc cười khổ: "Cộng Thúc tiên sinh, đối phó mấy tên thổ phỉ, không cần đến mặc võ giáp vào chứ? Vừa rồi đúng là huynh hù chết ta, suýt cũng chuẩn bị mặc võ giáp đánh với huynh một trận."
Cậu ta đi con đường linh hoạt, so với võ giả võ đảm ngang cấp, sức chịu đựng và sức lực của cậu không sung túc nhiều, ngay cả võ giáp cũng tương đối nhẹ nhàng, phù hợp tốc chiến tốc thắng, kỵ đánh lâu ham chiến.
Nếu gặp kình địch thật, còn không tích lũy cự lực, không tiên hạ thủ vi cường, chờ người ta chính diện đánh mình chết sao?
Cộng Thúc Võ chỉ nói: "Cẩn thận vẫn hơn."
Dù sao hai vị văn sĩ tiên sinh cũng cùng đi theo.
Nói đến hai vị tiên sinh ấy...
Cộng Thúc Võ và Địch Nhạc đồng loạt nhìn về phía Thẩm Đường.
Thẩm tiểu lang quân đang một tay nhấc kiếm, một tay chống nạnh, cái cằm khẽ nhếch, hai đầu lông mày tràn đầy cây ngay không sợ chết đứng. Đối mặt với ánh nhìn im lặng thăm hỏi của hai vị tiên sinh, cô cũng không chút nào yếu thế, chẳng cảm thấy mình đêm không về ngủ còn chạy lên núi chém chém giết giết có chỗ nào sai.
Nếu có thể thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, trừng ác dương thiện, còn có thể cướp phú tế bần —— Không cần hoài nghi, cái "Bần" này chính là bản thân cô —— Việc nhất tiễn song điêu, đồ ngốc mới không làm.
Cô cũng không phải một mình "Lập nghiệp".
Không phải còn mang theo Địch Nhạc à?
Nếu Kỳ Thiện bởi vậy mà tức giận...
Thẩm Đường thở dài, dùng giọng điệu dỗ trẻ nói, "Lần sau ta nhất định mang huynh đến, được không?"
Cô sâu sắc tự kiểm điểm, chân thành nghiêm túc.
Kỳ Thiện: "..."
Người lo lắng suốt cả đêm hoàn chỉnh ở trước mặt, anh ta vốn nên vui vẻ, nhưng
nhìn thấy bộ dạng của Thẩm tiểu lang quân, anh ta lại cảm thấy dạ dày mình hơi đau, cơn tức tán loạn khắp nơi.
Lúc này, Địch Nhạc nhảy ra giải thích.
"Kỳ tiên sinh, Thẩm huynh cậu ấy uống say."
Kỳ Thiện nghe lời này, lại nhìn Thẩm Đường không giống thần thái bình thường, khóe mắt giần giật, giọng nói cũng không khỏi quái dị mấy độ nói, "Cậu nói cậu ta lại uống rượu?"
Địch Nhạc: "Ngay từ đầu không biết Thẩm huynh uống hồi nào, nhưng sau khi lên núi, chí ít uống ba cân..."
Kỳ Thiện: "..."
Chử Diệu ho nhẹ, vỗ vỗ bả vai anh ta trấn an.
"Thôi thôi, Ngũ lang an toàn không việc gì thì tốt rồi."
Kỳ Thiện hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng đè cơn nóng giận, thầm nói với mình không cần tranh luận với con ma men. Còn việc bọn họ vì việc này bôn ba, lật khắp mấy đỉnh núi, mò mẫm tìm cả đêm, đợi Thẩm tiểu lang quân tỉnh rượu sẽ chậm rãi thanh toán.
Cộng Thúc Võ phát hiện cách đó không xa có động tĩnh, mày rậm hơi vặn, đang muốn tiến lên tìm tòi hư thực, đã thấy cô gái tuổi nhỏ thấp bé từ trong rừng đi tới, gương mặt tiều tụy. Địch Nhạc cũng chú ý tới, hô một tiếng: "Lâm tiểu nương tử đã tỉnh?"
Lâm Phong nghe tiếng Địch Nhạc mới yên lòng bước tới.
Tầm mắt mọi người đều tụ ở trên người cô bé.
Lâm Phong tuổi nhỏ nhưng không luống cuống, thi lễ một cái, đứng dậy đi tới bên người Thẩm Đường mới trả lời: "Nghe được động tĩnh liền tỉnh."
Kỳ thật cả đêm cô không ngủ, cũng ngủ không được.
Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, sợ hãi run lẩy bẩy, trong đầu không ngừng hiển hiện cảnh tượng người nhà bị hộ vệ đồ sát trước đây không lâu.
Nhưng động tĩnh không tiếp tục bao lâu bình tĩnh lại.
Cô không yên lòng, trộm sang đây xem tình huống.
Kỳ Thiện hỏi: "Vị này là?"
Thẩm Đường: "Muội ấy là Lâm Phong."
"Lâm Phong?"
"Ừm, về sau muội ấy đi theo ta."
Đi theo?
Ánh mắt Kỳ Thiện cổ quái âm thầm dò xét Thẩm Đường.
Địch Nhạc bổ sung: "Kỳ tiên sinh, trước đó không lâu Lâm tiểu nương tử gặp đại nạn, thân quyến trúng độc thủ của tặc nhân, bây giờ một thân một mình, Thẩm huynh thương tiếc muội ấy gặp nạn, mới chuẩn bị mang theo bên người chiếu cố. Thẩm huynh là một tấm lòng thành, không còn ý gì khác."
Kỳ Thiện: "..."
Nói chưa dứt lời, anh ta cũng không nhịn được hiểu sai.
Thẩm Đường trực tiếp nói móc cậu ta: "Địch Tiếu Phương, lời vừa rồi cậu nói sặc mùi trà. Cậu nói rõ cho ta nghe một chút, ta có ý khác gì?"
Địch Nhạc: "..."
Mặc dù không hiểu "Sặc mùi trà" là có ý gì, nhưng dùng đầu ngón chân ngẫm cũng biết không tốt lắm.
Dưới du͙ƈ vọиɠ cầu sinh Địch Nhạc lựa chọn nói sang chuyện khác.
"Những thổ phỉ này xử trí như thế nào?"
Thẩm Đường nói: "Mạng lớn, còn sống sót thì thu nạp, nếu chịu không được chết, thi thể ngay tại chỗ chôn kĩ, còn có thể để đất màu mỡ."
Chử Diệu nhạy cảm bắt được một từ.
"Thu nạp?"
Thẩm Đường có chút kiêu ngạo nhỏ ngẩng đầu.
"Hiện tại ta cũng có mấy chục tiểu đệ."
Chử Diệu cong cong mắt, tán dương: "Ngũ lang anh dũng."
Kỳ Thiện: "..."
Đảo mắt trắng thầm trong lòng.
Lúc này, anh ta chú ý tới thủ lĩnh thổ phỉ bị thương.
Dựa vào năng lực đã gặp không quên, dễ như trở bàn tay nhận ra thân phận của hắn, hơi nhíu mày: "Vị này chẳng phải là quan sai áp giải Cung thị? Lớn nhỏ cũng là quan, sao biến thành bộ dáng này?"
Nghe được hai chữ "Cung thị", lưng Cộng Thúc Võ cứng đờ.
Ánh mắt sắc bén gần như muốn bắn thủng người này.