Tháng chín năm nay sân trường vẫn nhộn nhịp đón chào những thế hệ học sinh mới, hàng phượng vĩ già vẫn dang tay đón những tia nắng ấm áp của mùa thu, hàng ghế đá vẫn im lìm nép mình sang một bên để ngắm nhìn những người bạn mới đang nô đùa. Tất cả mọi thứ nơi đây vẫn như trước kia, mọi thứ vẫn tồn tại dang rộng cánh tay như đợi chúng tớ quay lại, chỉ ... là chúng tớ đã rời đi, đã không còn là những chàng trai những cô gái của tuổi mười bảy tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ và hoài bão của năm đó nữa rồi. Chúng tớ của ngày hôm nay đều đã trưởng thành, đều đã có những lựa chọn khác nhau cho cuộc đời của mình.Chớp mắt một cái là bọn tớ đều đã tốt nghiệp năm năm. Năm năm, thời gian đúng là chẳng chờ đợi một ai cả. Cái nét hồn nhiên ngây thơ của những năm tháng đó bây giờ đều đã được thay bằng sự trưởng thành chính chắn cả rồi.Công thức Toán - Lí - Hóa ngày đó tớ sắp chẳng thể nhớ nổi nữa rồi. Từng khuôn mặt, từng giọng nói, từng trò nghịch ngợm trong lớp học cũng đã theo năm tháng đó mà trôi đi mất! Nhưng có một thứ đến giờ tớ vẫn nhớ như in chẳng thể nào có thể xóa đi được - chàng trai năm ấy - người đã xuất hiện trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ của tớ.Cũng đã năm năm rồi, chúng ta đã không còn gặp lại nhau kể từ buổi liên hoan chia tay năm đó nữa cậu nhỉ? Ngày mà bầu trời xanh rất xanh, chỉ tiếc là hôm ấy ngay cả lời chia tay chúng ta cũng chẳng thể nói cùng nhau.Tớ và cậu đều đã bị những xô bồ của cuộc sống này đẩy ra xa hơn.Tớ biết cậu từ những năm tháng cấp hai, khi ấy chúng ta đều học cùng một trường với nhau, nhưng đến mãi năm lớp tám khi tớ được chuyển sang lớp A1 - một lớp có học lực nổi bật trong trường thì cả tớ và cậu mới biết được sự tồn tại của nhau.Năm đó, trường cấp hai không quá lớn chỉ có vỏn vẹn sáu lớp sáu. Tớ học lớp A2 một lớp tầm thường vô cùng, học không giỏi, văn nghệ cũng chẳng nổi bật gì. Nhưng cậu thì khác tớ, cậu học A1 một lớp rất nổi bật của trường, nếu không muốn nói rằng A1 là lớp đứng đầu toàn trường về mọi mặt, từ kết quả học tập cho đến các hoạt động ngoại khóa chẳng bù cho cái lớp “không đâu ra đâu” của tớ . Lớp cậu nổi bật thật nhưng trước đó tớ lại chẳng bao giờ quan tâm gì đến sự tồn tại của những thứ xung quanh. Cuộc sống của tớ chỉ xoay quanh việc học, đọc truyện tranh và đu theo thần tượng thì cũng chẳng có gì nổi bật. Tất nhiên đối với một đứa như tớ thì việc không biết sự tồn tại của cậu là điều vô cùng hiển nhiên và tất yếu.Đến năm lớp tám khi mới nhận lớp tớ thật sự hơi bị choáng ngợp với danh sách điểm và thành tích của các bạn trong lớp. Là lớp mới nên tớ cũng chẳng quen biết ai ngoài hai người bạn cùng lớp với tớ năm lớp bảy. Nói là cùng lớp nhưng tớ cũng chẳng thân với ai trong hai bạn đó, trong khi các bạn tranh nhau về chỗ ngồi để được ngồi cạnh các bạn học giỏi hoặc bạn thân của mình thì tớ hoàn toàn bị lu mờ. Vì sao ư? Vì dang sách lớp ba mươi tám tớ chỉ đứng hạng ba mươi bảy với lại cộng thêm với việc tớ là học sinh mới chuyển vào nên việc tớ bị lu mờ là đều tất nhiên. Tớ cũng chẳng bận tâm gì mấy, liền chọn ngay một chiếc bàn cạnh cửa sổ mà an tọa, cũng rất may mắn cho tớ bạn cùng bàn của tớ là một nữ rất dễ thương và đáng yêu tên là Quyền.Mấy tuần đầu sau khi nhập học của tớ diễn ra cũng khá suôn sẻ với những người bạn mới và xa lạ. Không biết có phải là do"định mệnh" không nhỉ? Tớ và cậu không ngồi cùng bàn, cũng chẳng chung tổ nhưng lại ngồi ngang nhau. Lúc đó cậu ngồi cùng Khang, ngang bàn của tớ. Cũng học chung được vài tuần, tớ cũng đã làm quen được rất nhiều bạn mới, tớ thấy cuộc sống ở lớp chọn cũng có chút mùi vị vui vẻ chứ không còn áp lực như từ khi mới bắt đầu nữa. Nhưng cậu lại là người làm tớ ghét cay ghét đắng ngay từ lần đầu tiếp xúc, vì cậu nhây vô đối. Cậu hết giấu túi viết, rồi lại đến sổ bài tập, rồi lại sách giáo khoa của tớ báo hại hôm nào tớ cũng phải lăng xăng chạy đi tìm khắp nơi. Thật ra tớ cũng chẳng phải thuộc dạng hiền lành gì đâu, mỗi lần cậu giấu đồ của tớ là tớ lại lôi cậu ra để trả thù, với một đứa có bản tính con trai như tớ thì những cái đánh đó cũng không hề nhẹ nhàng chút nào. Cậu giấu sách vở của tớ, tớ đánh cậu. Vòng tuần hoàn này cứ thế diễn ra cho đến khi lớp bắt đầu xuất hiện thông tin rằng:"Minh nó thích con Hân".Tớ ghét vô cùng cái thông tin đó, rất muốn ngăn chặn lại hết. Không biết lúc đó tụi nó nghĩ sao mà bảo nhau cậu thích tớ nhỉ? Từ khi tớ học lớp sáu thì cũng đã biết đến mấy chuyện tình cảm vu vơ này rồi nên cũng chẳng có gì lấy làm lạ, huống hồ năm lớp bảy tớ cũng đã có một người bên cạnh tớ - không phải người yêu, cũng chẳng phải bạn thân. Trùng hợp hơn nữa người đó với cậu lại là anh em họ của nhau.Cũng kể từ khi thông tin đó xuất hiện tớ và cậu đã không còn đùa giỡn như trước nữa. Cậu thì vẫn vậy, nhưng chỉ có tớ là