"Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa. Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại..."Nhanh thật nhỉ thoáng một cái mọi thứ đã năm năm ...Ngày chia tay năm ấy, vẫn cứ như vừa diễn vào hôm qua.Mặc dù bản thân tớ đã biết rất rõ cậu sẽ chẳng thích tớ một lần nữa, cậu cũng sẽ chẳng bao giờ cùng tớ học học chung một lớp học, sau này tớ cũng sẽ chẳng còn được thấy cậu hằng ngày nữa...Ở cái tuổi mười bảy, mười tám lưng chừng đó tớ luôn muốn được ở lại bên cạnh cậu mãi mãi, cùng cậu bước tiếp con đường dài phía trước. Nhưng rất tiếc cậu nhỉ? Cậu là người tớ thương nhất, muốn ở cạnh nhất nhưng lại chẳng thể nào như thế.Để rồi ngày chúng ta chia xa nhau, ngay cả một câu tạm biệt tớ cũng chẳng thể nào trọn vẹn để nói cùng cậu. Tớ biết cậu thi trường Quân đội theo như ước muốn của gia đình, còn tớ tớ lại lựa chọn thi Sư phạm.Tớ chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, giản dị không tranh giành gì với bất cứ một ai. Hằng ngày cứ lên lớp hết giờ rồi lại trở về nhà, cùng hội bạn thân rong ruổi khắp nơi. Rồi sau này khi đã đủ trưởng thành tớ sẽ tự mở cho mình một tiệm trà sữa, rồi sẽ kinh doanh kiếm thật nhiều tiền để đu du lịch khắp nơi. Như tớ vậy là đủ!Chúng ta chọn hai ngành khác nhau. Chúng ta đi hai con đường...Hai con đường song song sẽ mãi chẳng thể nào giao nhau...Rồi đến một ngày nào đó cậu cũng có một hạnh phúc mới cho riêng mình. Tớ của hiện tại - tớ của năm hai mươi bốn tuổi - chỉ mong ở một góc nhỏ trong tâm trí của cậu cậu sẽ