Lê Tranh thở dài vì sự thay đổi của chú mình, không còn kịp để cô có thể nói gì đó, đẩy Tưởng Thành Duật đang không cam lòng về hướng bãi đổ xe, “Có phải chú uống say rồi không?”
“Cháu xem như chú say đi.”
Tưởng Thành Duật lợi dụng lời nói, muốn tìm lại sự bình tĩnh, anh ấy nói với cháu gái: “Sau này thời gian chú tỉnh táo có lẽ không nhiều, cháu hãy biết trân trọng nó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tranh đánh anh ấy một cái tát, vẫy tay với anh ấy, “Ngủ ngon.”
Phó Thành Lẫm đi về hướng căn hộ trước, hiếm khi, anh đi chậm như vậy.
Lê Tranh đuổi chú của mình đi rồi nhanh chóng từ phía sau bắt kịp anh, hai người đi sóng vai.
Bên tai Phó Thành Lẫm vẫn còn văng vẳng những lời cằn nhằn khác nhau của Tưởng Thành Duật, anh cảm thấy đồng cảm với Lê Tranh: “Lúc ở cùng em, chú của em đều lảm nhảm như vậy à?”
Đương nhiên là không, những lời này đều là nói cho anh nghe.
Lê Tranh tỏ vẻ bình thường: “Cũng vậy, hôm nay có nói nhiều hơn một chút. Có thể vì lúc nãy có anh ở đó, chú ấy dạy dỗ em thì em sẽ không trực tiếp hủy hoại mặt mũi chú ấy.”
Lời giải thích không chê vào đâu được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao anh đi công tác lại bay chuyến bay sớm vậy.”
Sau khi vào thang máy, Lê Tranh tìm chuyện để nói.
Phó Thành Lẫm: “Vội vàng đến bên kia vì còn có một cuộc họp.”
Vốn dĩ tối nay cô có rất nhiều thời gian, lại vừa đúng dịp Ngày của Cha.
Anh còn chưa đi, Lê Tranh đã bắt đầu đếm những ngày chờ anh trở về sau chuyến công tác.
Ra khỏi thang máy, phải năm ngày nữa cô mới gặp lại anh.
“Anh đi công tác em sẽ được giải phóng mấy ngày.” Cô nói một cách chân thành, cẩn thận nhích về phía anh khoảng một bước chân, còn cách anh vài cm.
Sau khi về nhà, Lê Tranh nhìn thấy chiếc túi xách nam trên quầy bar, là túi của chú cô, chú thế mà lại quên lấy nó.
Cô đi tìm di động gọi điện thoại cho chú của mình, hỏi chú có quên vật gì quan trọng bên trong không, nếu có thì sáng mai cô sẽ mang tới công ty.
Số điện thoại còn chưa được cô bấm xong, chuông cửa vang lên.
“Tranh Tranh.”
Giọng của Tưởng Thành Duật truyền đến.
Lê Tranh cầm theo túi xách đi mở cửa, “Đến túi xách mà chú cũng quên được.” Đưa trực tiếp cho anh ấy.
Tưởng Thành Duật không quên, vẫn luôn nhớ rằng mình để túi trên lầu, “Cháu đợi Phó Thành Lẫm cả một đêm, chỉ vì muốn ở một mình với cậu ấy vài phút thôi à?”
“Cháu ngủ sớm đi.” Anh đóng cửa rời đi.
Lê Tranh nhìn bảng điều khiển trên cánh cửa một lúc lâu, quay lại ngồi lại trước quầy bar, mở điện thoại di động của mình để chỉnh sửa văn bản.
[Hôm nay thật may mắn, sớm biết vậy em sẽ mua vé số.
Buổi chiều ở dưới lầu công ty anh, quay đầu nhìn thấy anh, em nghĩ cũng đủ cho em nhớ suốt đời.
Khi thổi quạt vào tay anh trong phòng làm việc, em đã nghĩ, nếu được anh nắm tay được anh ôm thì cảm giác sẽ như thế nào.
Chắc là em sẽ hạnh phúc đến chết mất.
Em cũng đã tưởng tượng đến ba mươi tập phim cẩu huyết kịch tính Tổng tài bá đạo yêu tôi.
Buổi tối em đã nói với chú em, em thích anh, quả thật với phản ứng của chú ấy, em có thể đoán được, em cùng anh là chuyện không có kết quả.
Nhưng nó không phải là vấn đề.
Một chút cũng không ảnh hưởng đến việc em thích anh.
Thực hiện một điều ước: Hy vọng lúc anh đi công tác, có thể nghĩ đến em.]
--
Ngày thứ hai bận rộn, một ngày trời nắng đẹp.
Khi Lê Tranh gần đến tòa nhà đài truyền hình, cô giật mình vì tiếng còi xe, cô vô thức quay mặt lại nhìn, một chiếc xe việt dã màu xanh đang đậu ở làn đường dành cho người đi bộ và xe không có động cơ, ngạo nghễ và hống hách.
Người đàn ông trong xe, nhìn rất quen.
“Lê – Tranh, phải không?”
Người đàn ông cố ý nói chậm lại khi anh ta gọi tên cô, lộ ra vẻ cắn răng nghiến lợi.
Lê Tranh nhớ ra người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn này là ai, anh ta cũng có mặt trong phòng hòa giải tại đồn cảnh sát ngày hôm đó, là chồng của Triệu Đồng.
Lâm Tiêu Vũ ở đây vì muốn chặn Từ Sướng lại, đợi nửa ngày không gặp được người, bây giờ gặp được cô phóng viên thực tập tên Lê Tranh này, cũng xem như không phải lãng phí thời gian.
Tuy rằng ngoài miệng đồng ý ly hôn với Triệu Đồng, nhưng anh ta chưa từng nghĩ sẽ rời đi.
Cho dù hôm đó Triệu Đồng tát anh ta trước mặt mọi người, đập phá nhà cửa bừa bộn, quyết tâm không sống chung với anh ta, anh ta vẫn không muốn buông tay.
Sáu năm tình cảm, không phải cứ nói bỏ là có thể bỏ được.
Lâm Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn Lê Tranh, “Hôm nay đến là để nhắc nhở một cách hữu nghị với các cô, đừng có làm xáo trộn việc gia đình chúng tôi. Tôi và Triệu Đồng không có ý định ly hôn, lại bị các cô làm cho rối tung lên, rốt cuộc không ai được hạnh phúc.”
Lê Tranh nhàn nhạt cong khóe miệng lên.
Không lên tiếng.
Cũng không muốn tranh cãi cùng người như vậy.
Lâm Tiêu Vũ còn định nói gì đó, điện thoại vang lên.
Số điện thoại của bạn bè, anh ta trực tiếp cúp máy, còn muốn tiếp tục dạy dỗ Lê Tranh, kết quả người bên kia không bỏ cuộc, tiếp tục gọi lại một lần nữa.
Hẳn là có việc quan trọng.
Anh ta trả lời.
Bên kia vào thẳng vấn đề, “Buổi tối thu xếp chút thời gian rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Lâm Tiêu Vũ không có tâm trạng gì, bây giờ anh ta không có tâm trí để ăn uống vui vẻ, “Không rảnh.”
“Một người anh em ở công ty sàn sưởi mời khách.”
Lâm Tiêu Vũ hiểu rằng, tám trong số các tòa nhà mới phát triển của công ty anh ta đều đang được hoàn thiện nội thất, hệ thống sưởi sàn sẽ được thuê ngoài, mặc dù đây là một cuộc đấu thầu, không phải không có chỗ để dàn xếp.
“Được rồi, tối gặp nhau rồi nói.”
Anh ta vội vàng cúp máy.
Lê Tranh đã đi ra xa vài mét từ lâu.
Lâm Tiêu Vũ khởi động xe, đuổi kịp Lê Tranh, anh ta nhìn lên vỉa hè, “Cô nói lại những lời vừa rồi cho Từ Sướng, để cho cô ta sáng suốt một chút. Còn cô nữa, đừng có không biết trời cao đất dày.”
Khi giọng nói cất lên, xe của Từ Sướng vừa chạy tới, giọng nói của Lâm Tiêu Vũ không nhỏ, lời nói của anh ta lọt vào tai Từ Sướng không thiếu một chữ nào.
Lâm Tiêu Vũ còn mải suy nghĩ về công ty sưởi sàn, anh ta không để ý đến biển số xe của Từ Sướng, lúc gặp xe thì nhường đường, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, anh ta liền đạp ga, chiếc xe lao ra ngoài.
Từ Sướng hạ cửa xe xuống, “Tiểu Lê bé bỏng.” Cô ấy vẫy vẫy tay.
Lê Tranh bước nhanh tới, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.
“Người đàn ông đó là chồng của Triệu Đồng à?”
“Làm sao chị biết?”
Theo lý thuyết, xe của Từ Sướng cùng Lâm Tiêu Vũ đối diện nhau, cô ấy sẽ không thấy rõ được người trong xe.
Từ Sướng: “Nghe giọng nói giống, có thể nhận ra.” Cô ấy hỏi: “Tình hình thế nào? Đến cảnh cáo uy hiếp chúng ta à?”
Lê Tranh dùng vài câu để thuật lại những gì đã xảy ra, “Không cần để ý.”
“Đm, thật không biết xấu hổ! Còn dám đến tận đài truyền hình để uy hiếp. Loại đàn ông này chưa bao giờ nghĩ lại bản thân đã sai chỗ nào, có chuyện gì thì đều do người khác có vấn đề.”
Từ Sướng lắc đầu, không có ‘fuck’ gì để nói.
--
Sau cuộc họp sớm, Lê Tranh đi sau Hà Dập bước ra khỏi phòng họp, tổng biên tập sắp xếp cho bọn cô hôm nay đi phỏng vấn công tác phòng chống lụt bão.
Mấy ngày vừa qua liên tục có mưa lớn, mực nước ở các sông đều vượt mức cảnh báo, thậm chí các hồ nước trong công viên cũng đầy nước.
Nhiệm vụ của hôm nay khá đơn giản, các bộ phận có liên quan đã được liên lạc trước.
Tuy nhiên khoảng cách đến nơi phỏng vấn hôm nay khá xa, còn có nhiều địa điểm phải đi, có khi đến chiều tối mới có thể quay về.
“Thầy ơi, em đi lấy túi xách.” Lê Tranh chỉ chỉ vào văn phòng.
Hà Dập gật đầu, “Tôi sẽ đợi em ở dưới lầu.”
Lê Tranh cầm túi xách đi vào toilet, chạm mặt Phùng Xán.
Phùng Xán đang trả lời điện thoại, hai người nhìn nhau gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Lê Tranh trước đây chưa bao giờ tham gia buôn chuyện, có