Lê Tranh nhẹ nhàng chắp tay đưa lên cằm, nhắm mắt cầu nguyện một cách thành tâm.
Phó Thành Lẫm liếc nhìn cặp mắt kính của cô, lông mi chớp nhẹ vài lần. Cô giống như một đứa trẻ, vẫn tin vào những việc mà điều ước có thể thực hiện.
Điều ước ngọt ngào đã được gửi gắm, Lê Tranh mở mắt rồi thổi chiếc bật lửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm gạt tay, ngọn lửa bỗng tự tắt.
Lê Tranh công khai lên án anh: “Em còn chưa thổi mà.”
Phó Thành Lẫm trả lại chiếc bật lửa cho cô, “Nó chống gió, sẽ không tắt được nếu không thổi thật mạnh.”
“…”
Phó Thành Lẫm nhẹ nhàng kéo ghế qua, “Ngồi xuống ăn trước đã.” Chiếc ‘bánh kem’ trên tay anh cần phải rửa sạch, anh vừa nói vừa xoay người đi hai bước về phía phòng bếp.
“Đợi một chút.” Lê Tranh cố giữ lấy tay anh, nhưng bị tuột lại, cuối cùng chỉ nắm được mấy ngón tay, “Cái bánh kem đó, em muốn chụp vài tấm ảnh.”
Vì sợ tâm tư bị lộ, cô vội vàng giải thích, “Vì nó rất thú vị, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên em dùng bánh giả để mừng sinh nhật.”
Cô vẫn nắm chặt không buông tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm không nhìn cô, hếch cằm một cái, “Lấy điện thoại đi.”
Lê Tranh lúc này mới buông tay, bàn tay ẩm ướt.
Cô mím chặt môi, vì quá hồi hộp tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bước lên phía trước rồi đi vài bước, trong đầu bỗng hỗn độn, không biết mình đang muốn làm gì, chờ mãi mới nhớ ra là muốn lấy điện thoại để chụp ảnh, thì lại đột nhiên không nhớ được đã đặt điện thoại ở đâu.
Lê Tranh nheo nheo mắt, cảm thấy tuyệt vọng.
Cô chỉ có thể đi về phía trước, tìm trong ba lô của mình.
“Đây này.” Phó Thành Lẫm chỉ vào góc bàn ăn.
Lê Tranh quay đầu lại, “Trí nhớ của em bị gì rồi, chắc bị cái bàn chặn lại nên vừa rồi chẳng nhớ được gì.” Cô âm thầm điều chỉnh nhịp thở, khi bước đi đến bên cạnh Phó Thành Lẫm, tâm trạng lúc này mới dần lấy lại bình tĩnh.
Cô chụp liên tiếp ba bức ảnh.
Lê Tranh điều chỉnh góc độ, lặng lẽ đưa mũi chân của hai người cùng xuất hiện vào bức ảnh.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, Phó Thành Lẫm hỏi: “Đã được chưa?”
Lê Tranh gật đầu, Phó Thành Lẫm quay người đi vào phòng bếp, cô nhìn theo bóng lưng anh, muốn nắm chặt bàn tay anh, để chiếc bánh kem kia được in lên lòng bàn tay mình.
--
Một bữa cơm sinh nhật giản dị, Lê Tranh đã nếm được hương vị ngọt ngào của tình yêu.
“Ông chủ Phó, cảm ơn vì sự tiếp đãi của anh.” Cô ngập ngừng hỏi: “Em muốn mời anh xem phim, xem như đó là một món quà cũng như là một bữa sinh nhật, nếu không thì một món quà để cảm ơn bữa cơm sinh nhật, được không ạ.”
Cô hút lấy một sợi mì dài, trong lúc chờ anh trả lời, quên luôn cả nhai.
Phó Thành Lẫm gần như không cần suy nghĩ: “Không cần, tôi không muốn xem phim.”
Lê Tranh không thể nào suy nghĩ được phương thức ‘hẹn hò’ khác phù hợp với cô lúc này là gì, đành phải tạm thời bỏ cuộc.
“Phó Thành Lẫm.”
Cô đột nhiên gọi thẳng tên anh, anh quả thực có chút quen lắm.
“Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì. Chú của em năm nay đã tặng em cổ phần của GR xem như một món quà, anh có biết chuyện này không?”
Phó Thành Lẫm gật đầu, “Chú của em đã nói trước với tôi rồi.”
Lê Tranh hỏi ý kiến anh: “Nếu nhanh nhất, thì khoảng bao lâu để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần ạ?”
“Gấp vậy sao?”
“Vâng ạ.” Lê Tranh nói với giọng nhẹ nhàng, không nghe ra được là nói đùa hay là nói thật, “Sau khi em nắm được cổ phần, em liền có thể đưa ra quy tắc ngầm với anh!”
Phó Thành Lẫm suýt chút nữa bị mì trường thọ làm cho nghẹn.
“Dùng quy tắc ngầm với ông chủ của GR, em cảm thấy rất có thành tựu. Khi có sự bất đồng giữa các cổ đông lớn và ông chủ, trong nhiều trường hợp ông chủ chỉ có thể thỏa hiệp với các cổ đông.”
“Lê Tranh,” anh đành phải nói cho cô biết một sự thật: “Hiện tại em chỉ nắm giữ 0,1% cổ phần của GR, liên quan đến quyền phát ngôn, về cơ bản là không đáng kể.”
Lê Tranh: “…”
Chú của cô đã chia cho cô loại cổ phần như vậy sao.
Cô đành phải chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn còn ôm chút ảo tưởng: “Em có thể tham gia đại hội cổ đông không?”
Phó Thành Lẫm đã phải suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Với số cổ phần này, có lẽ không nằm trong phạm vi có thể nhận lời mời của chúng tôi, nếu em thật sự muốn tham gia, tôi sẽ gửi thư mời cho em, đến lúc đó em không cảm thấy nhàm chán là được.”
Lê Tranh che giấu sự vui mừng: “Sao mà vậy được ạ?”
Im lặng vài giây.
Phó Thành Lẫm đành phải nói thật: “Bởi vì có khả năng em sẽ không nghe hiểu những gì được nói trong cuộc họp.”
Lê Tranh tức giận đến mức tháo kính xuống, không biết nên cười hay nên khóc. Cô không thể phản bác lại, thật sự đúng là như vậy, cô không hiểu gì về đầu tư cổ phần tư nhân.
Phó Thành Lẫm đặt đũa xuống rồi nói: “Đã khiến em tức giận sao? Khác nghề như cách núi, nếu cho tôi viết bản thảo tin tức phỏng vấn, tôi cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.”
Anh duỗi dài cánh tay, đeo mắt kính lại cho cô.
“Xin lỗi, tôi không có ý muốn đả kích em.”
Ngọn núi lửa tưởng chừng sắp phun trào, sau khi đeo kính dường như dịu xuống trong nháy mắt.
Lê Tranh đẩy đẩy gọng kính, muốn anh lại đeo cho cô một lần nữa.
“Ông chủ Phó, em muốn đòi hỏi một món quà sinh nhật.”
Phó Thành Lẫm vẫn còn đang cảm thấy có lỗi vì câu nói vừa rồi, bỗng trở nên dễ nói chuyện, “Em muốn quà gì? Chỉ cần tôi có thể thì tôi sẽ làm.”
Lê Tranh muốn nói, muốn anh, cho hay không?
Đây là cách dễ thực hiện nhất, không cần tốn một đồng hay thậm chí là một chút suy nghĩ.
Cô lại không dám nói ra, càng không dám nói đùa.
“Chờ đến đại hội cổ đông GR năm sau, viết cho em một bức thư mời.”
Cô không cần nghe hiểu được anh nói cái gì, chỉ cần có thể nghe lời anh nói là được, chỉ cần xem nét quyến rũ của anh lúc đang làm việc sẽ như thế nào.
Phó Thành Lẫm hứa với cô: “Tháng ba sang năm, tôi sẽ viết nó trước một tháng.”
“Không cần phải đúng với phiên bản bình thường, chỉ cần anh tự viết nó.”
“Được.”
Lúc này Lê Tranh tạm thời xem thư mời kia như là một quyển sách trong tương lai, bỗng nhiên cô muốn ăn nhiều hơn, “Thêm một tô mì nữa.” Cô cầm bát đưa sang.
Phó Thành Lẫm sợ cô ăn quá no, anh chỉ múc cho cô hơn nửa chén, “Ăn vừa đủ là được, đừng giống như lần trước, ăn no quá lại khó chịu.”
“Đã thấy hơi no rồi.”
“Sao vẫn còn ăn?”
“Mì trường thọ của dì làm rất ngon, đồ ăn cũng ngon nữa. Không sao đâu, ăn xong xuống đi bộ.” Lê Tranh không hề thấy khó chịu, cô còn định sau khi ăn xong sẽ cùng anh đi dạo một vòng.
Phó Thành Lẫm cũng không nghĩ gì nhiều, cô không nói anh đi cùng, nên anh còn cho rằng cô sẽ tự mình đi dạo.
Sau khi ăn xong, anh vội lên thư phòng ở tầng trên làm việc.
Lê Tranh ngồi ở sô pha xem lại những bức ảnh vừa được chụp, thỉnh thoảng nhìn lên hướng cầu thang, đợi Phó Thành Lẫm xuống cùng cô đi dạo.
Hai mươi phút sau, cô đã xem đi xem lại những bức ảnh năm lần.
Vẫn chưa thấy bóng dáng anh.
Chắc rằng công ty có việc gấp cần anh giải quyết.
Lê Tranh không muốn quấy rầy, vừa ăn dưa vừa xem tin tức.
#Dám mua xe không khi xảy ra va chạm xe liền rơi động cơ#
Bức ảnh đính kèm là bức ảnh chụp chiếc xe thử nghiệm va chạm với chiếc xe hạng sang vào buổi tối hôm đó, ảnh chụp động cơ rơi ‘trên mặt đất’.
Lê Tranh cho rằng hầu hết các ý kiến đều sẽ thảo luận xung quanh vấn đề an toàn của chiếc xe, nhưng kết quả thì, mọi suy đoán đều là chiếc xe mới mà tập đoàn Nam Phong sẽ đưa ra thị trường trong năm nay.
Những bình luận của những blogger có hiểu biết về ô tô bị trôi xuống phía dưới, tất cả bình luận phía trên là: Ai dám làm xe này, quả là lừa gạt mọi người.
Lê Tranh cũng là blogger, sau khi xem không ít bình luận liền hiểu, những bình luận này được đăng lên một cách ác ý. Có thể là từ phía đối thủ cạnh tranh của Nam Phong Motor.
Quả thật, chiếc ô tô sau khi xảy ra va chạm, động cơ sẽ rơi xuống, nếu dựa trên lý do an toàn để suy xét, chính