Tòa nhà nói dối sụp đổ, cô còn không kịp trốn, hoàn toàn bị vùi xuống.
Vẫn luôn tự xưng là người yêu cô nhất trên đời, chú ấy lại tự tay đẩy cô xuống đáy giếng.
Đoạn văn ngắn tỏ tình đó sau khi quanh co hàng nghìn lần, đến cuối cùng nó quay về với đúng sứ mệnh ----- bị Phó Thành Lẫm nhìn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tranh trượt ngón tay lật qua lật lại lâu đến mức khiến trang màn hình cũng cảm thấy ‘hối hận’, ánh mắt trống rỗng nhìn vào màn hình điện thoại, không biết đang nhìn cái gì.
Cả tâm trí như đông đặc ---
Phó Thành Lẫm đã biết.
Buổi sáng khi sang nhà anh ăn cơm, anh đã biết rằng cô thích anh.
“Tiểu Lê, chúng ta…” Từ Sướng đang lái xe, tranh thủ phía trước đang tắc đường, quay sang nói chuyện với Lê Tranh, nói được một nửa thì bỗng ngừng lại, cô ấy phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh nhìn như mất hồn.
Đôi mắt trống rỗng.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Sướng là người từng trải, nhìn một cái liền biết đây là đang giận nhau với bạn trai. Lúc trước khi cô ấy còn trẻ, giây trước còn cùng bạn trai ân ái, giây tiếp theo đã có thể vung tay tát xuống.
Những cô gái trẻ trong tình yêu, thường sẽ dễ dàng dính phải bệnh lo được lo mất.
Cô ấy dời mắt, tập trung lái xe.
Lê Tranh từ từ nhớ lại, Phó Thành Lẫm biết mọi chuyện, nhưng lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Thành Duật không nói được lời nào, trong lòng cũng không yên, anh ấy thật sự rất sợ mất đi sự tin tưởng của cháu gái mình. [Tranh Tranh, nếu cháu tha thứ cho chú, cháu trả lời chú bằng một dấu chấm, còn nếu lúc này tạm thời cháu chưa thể tha thứ cho chú, cháu trả lời bằng một dấu phẩy.]
Lê Tranh di chuyển ngón tay của mình, vẫn còn có thể bấm chữ, chọn một dấu ‘,’ rồi gửi đi.
Tưởng Thành Duật đã sống lang bạt nhiều năm giữa cuộc đời, đến tình yêu như thế nào anh còn chưa hiểu thấu đáo, càng đừng nói có thể hiểu rõ đến cuối cùng yêu thầm có cảm giác gì.
Chỉ có sự thương cảm duy nhất, đó là khi anh ấy nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình viết lời độc thoại tình yêu thầm kín tối hôm qua.
Nhặt một nhánh cần tây nhỏ trên nền đất, rồi nâng niu như bảo bối đem về nhà chăm sóc.
Nhìn thấy dấu phẩy nhỏ nhỏ này, Tưởng Thành Duật biết rằng, cháu gái mình không có khả năng nói đùa.
Lúc sau.
Lê Tranh rút lại dấu phẩy, gửi cho Tưởng Thành Duật một dấu: [.]
Tưởng Thành Duật: [Cháu không cần tha thứ nhanh như vậy đâu.]
Lê Tranh thật sự không trách chú mình, nói gì đến có tha thứ hay không. [Nếu bây giờ Phó Thành Lẫm đã biết, cháu có thể mạnh dạn mà không phải lo lắng khi trêu chọc anh ấy.]
Yêu thầm về cơ bản mà nói, cho dù cả người đều bị tổn thương, nhưng chỉ cần chưa chết hẳn, thì vẫn tiếp tục yêu.
Bởi vì cô không nỡ rời xa anh ấy.
Tưởng Thành Duật vân không yên tâm: [Thật sự nghĩ thông suốt rồi, không buồn sao?]
Lê Tranh: [Nghĩ thông suốt ≠ không buồn] Ánh sáng ngoài cửa xe đột nhiên tối sầm, cô nhìn ra phía bên ngoài, ô tô đã rẽ vào hầm đỗ xe.
[Cháu đến nơi rồi, có thời gian lại nói chuyện với chú.]
Tưởng Thành Duật: [Tối nay chú có chuyến bay đi công tác, công việc bên GR, khi nào quay lại sẽ tìm cháu nói chuyện.]
“Em chưa từng đến đây trước kia, bãi đỗ xe lớn quá.” Lê Tranh thản nhiên thả điện thoại vào túi, chuyển sang một khuôn mặt nhẹ nhàng nói chuyện cùng Từ Sướng, nỗi buồn phảng phất lúc nào dường như chỉ là ảo giác.
“Chị cũng không đến đây nhiều lắm.” Từ Sướng đưa mắt liếc nhìn Lê Tranh, không khỏi một lần nữa cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, vừa rồi còn chiến tranh lạnh, phải cần đến bao nhiêu nỗ lực, mới lại hòa bình như lúc đầu.
--
Trong quán cà phê, Triệu Đồng đã đến trước hai người một lúc, phục vụ cũng vừa mang cà phê ra cho cô ta, Từ Sướng cùng Lê Tranh lần lượt đi qua bên này.
Lê Tranh với đôi chân dài, khi cô bước vào, cả đường cô đi luôn hấp dẫn những ánh mắt nhìn như hình với bóng.
Sau khi ngồi xuống, Từ Sướng một lần nữa nói xin lỗi: “Bảy giờ tôi phải đi rồi, đến đón con ở lớp học phụ đạo. Nếu lúc đó vẫn chưa thể xong việc, cô có thể nói cùng với Tiểu Lê, em ấy sẽ tổng hợp rồi sắp xếp lại.”
“Thật ngại quá, tôi còn chiếm dụng cả thời gian của mọi người sau giờ làm.” Triệu Đồng gọi đồ uống cho hai người, “Bắt đầu thôi nào.”
Cô ta đã hình thành thói quen hoạt bát và mạnh mẽ trong công việc, ngay cả khi phải đối mặt với cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ lúc này, cô ta cũng không hề nao núng.
Nhấp một ngụm cà phê, Triệu Đồng từ từ nói chuyện, giống như cô ta đang kể chuyện về một người khác, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong đó, cô ta đều giữ riêng cho mình.
Triệu Đồng chậm rãi nói, cô ta cố ý nói chuyện chậm hơn, chờ khi Từ Sướng rời đi cô ta còn có chuyện riêng muốn nói cùng Lê Tranh.
Vốn dĩ không cần kéo dài đến bảy giờ mới kết thúc, sau cùng vẫn muộn hơn mười lăm phút.
Chuông báo của Từ Sướng vang lên, cô ấy đành vội vàng đi đón con tan học.
Lê Tranh tiếp tục uống cà phê, kiên nhẫn nghe Triệu Đồng tâm sự.
“Cũng sắp xong rồi, có nói thêm cũng chỉ là vô nghĩa,” Triệu Đồng kết thúc câu chuyện của chính mình, “Hôm nay tôi tìm cô, còn muốn nhờ cô giúp một chút, liên quan đến việc xe thử nghiệm, cô có ý kiến gì?”
Lê Tranh đang khuấy cà phê, chiếc thìa bỗng khựng lại phút chốc.
Cô cười cười: “Sếp Cận đã trả lời rồi, anh ấy không nói lại với cô sao?”
Sếp Cận chỉ trả lời có ba chữ: Không cần thiết.
Triệu Đồng không khỏi ngượng ngùng: “Hôm đó có lẽ sếp Cận uống nhiều quá, nghĩ một đằng nói một nẻo, cô đừng để bụng nhé.” Cô ta muốn cho ông chủ một đường lui đơn giản.
Vào buổi trưa hôm nay, ông chủ lúc trước vốn luôn coi thường Lê Tranh đột nhiên thay đổi, muốn cô ta tìm Lê Tranh nói chuyện, trước là nhờ cô đưa ra một số ý kiến, sau có sử dụng được không thì tính tiếp.
Ông chủ lúc trước đích thân từ chối lòng tốt của Lê Tranh, nên bây giờ không thể trực tiếp ra mặt, vì vậy cô ta phải thăm dò trước, nếu Lê Tranh không so đo những hiềm khích trước đây, anh ta sẽ tự mình tiếp đón cô.
Cận Phong lúc này đang ở phòng thương vụ ở trên lầu, xem như thái độ xin lỗi của anh ta vẫn còn chút chân thành.
Lê Tranh vẫn sẵn lòng giúp đỡ sau khi bị từ chối không phải vì Cận Phong, mà bởi vì Phó Thành Lẫm. GR đầu tư vào tập đoàn Nam Phong, ổn định giá cổ phiếu của Nam Phong tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của GR.
Tuy vậy, không phải ai cũng có gọi cô đến là đến mà đi là đi.
“Không rảnh lên lầu, làm phiền sếp Cận xuống đây đi.”
Triệu Đồng: “…”
Cái vị nhị thế tổ này kiêu ngạo không ai chịu nổi, có lẽ sẽ không vì một cô gái chỉ cần gọi là đến.
Nếu cô ta để nguyên câu mà chuyển lời đến ông chủ, chắc chắn anh ta sẽ rất khó chịu.
Lê Tranh không quá khó hiểu những cảm xúc của Triệu Đồng, cô vẫy vẫy tay cùng Triệu Đồng, “Lần sau rảnh thì lại hẹn, tôi sẽ tự mình liên hệ với sếp Cận sau.”
Triệu Đồng thở phào.
--
Bên ngoài, sắc trời xám xịt âm u.
Trên chiếc ghế dài chỉ còn mình Lê Tranh, quán cà yên lặng như tách mình ra khỏi thế giới. Cô nghĩ đến Phó Thành Lẫm trước khi gửi tin nhắn cho Cận Phong: [Xuống dưới đi. Quán cà phê, bàn số 6, cho anh năm phút.]
Cận Phong cười lạnh một tiếng, cô phóng viên nhỏ này, cho cô một cái thang là cô định lên hẳn thiên đường.
Không quanh co.
Mười phút trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Anh ta gạt tàn thuốc, cầm áo vest vào thang máy lên lầu hai.
Bàn số 6 quán cà phê, không một bóng người.
Lê Tranh ứng ở tầng dưới của tòa nhà, đầu tiên xác định hướng đông tây nam bắc, bật định vị lên, đi bộ dọc theo vỉa hè, cô định đi về