Một căn biệt thự xa hoa, ánh đèn sáng trưng lộng lẫy.
Nó khá rộng, cánh cửa lớn mở ra, một chiếc xe ô tô Lamborghini lấp lánh ánh bạc được lái vào trong.
Anh bước xuống đã có vài người hầu đứng chào.
"Đại thiếu gia"
Anh đi vào bên trong trong nhà, tính đến thời điểm hiện tại cũng khá muộn rồi.
Có lẽ là do thói quen nên anh lúc nào cũng về muộn như vậy.
Bước vào căn nhà rộng lớn, ánh đèn được thắp sáng khắp mọi nơi khiến anh nheo mắt nhẹ.
Anh đi thẳng vào trong, chỗ bộ bàn ghế sofa lớn ở phòng khách.
"Phong Thanh Dương, con về rồi sao?"
Một người phụ nữ trên dưới 50 tuổi, khuôn mặt khá trẻ trung, phong cách ăn mặc hiện đại, ngồi đối diện từ góc nhìn của bà là một người đàn ông trạc tuổi.
Khi thấy anh về bà không khỏi vui mừng.
Đúng.
Đây chính là biệt thự Phong gia.
Hai người ngồi trước mặt anh chính là Phong lão gia và Phong phu nhân, cũng chính là ba mẹ của Phong Thanh Dương anh.
"Ba mẹ chưa ngủ sao?"
Anh nói xong bước đến ngồi lại ghế sofa lớn.
Trên bàn có vài đĩa đựng hoa quả vừa mới gọt sẵn.
Ở đây ai cũng biết anh chính là đại thiếu gia và là người con trai duy nhất của nhà họ Phong.
Tuy mới 27 tuổi mà đã là một tổng giám đốc tài giỏi của một công ti lớn Phong Thị nối nghiệp ba mình, còn mẹ anh là luật sư tài giỏi.
Có lẽ vì tính tình lạnh lùng ấy của anh nên mọi người thường truyền tai nhau rằng anh là một tên tổng tài lập dị, không thích phụ nữ.
"Phong Thanh Dương, công việc dù cũng quan trọng nhưng con cũng không nên về muộn quá"
Phong phu nhân nhẹ nhàng khuyên anh.
Phong Thanh Dương khẽ gật đầu trả lời bà.
"Mẹ, con biết rồi"
Sáng hôm sau
Tại công ty Phong Thị
Trần Anh Thư ôm tập tài liệu mà mình đã làm ở trên tay đi đến phòng tổng giám đốc.
Gõ cửa, cô được anh cho vào.
Nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc cô có chút cẩn thận mà đi nhẹ.
Cô bước đến gần hơn nhưng có vẻ như vị giám đốc này không nhìn cô lấy một cái liếc mắt.
Vẫn cái phong cách lạnh lùng ấy, hôm nay anh đeo một chiếc kính, dáng vẻ chăm chú làm việc trông cũng rất chĩnh chạc.
Không muốn phá đám anh làm việc cô chỉ đành đứng đợi anh.
Đột nhiên anh ngoảnh mặt lại nhìn cô, anh hơi nhíu mày khiến cô có chút giật mình.
"Tổng giám đốc, tài liệu tôi đã làm xong rồi"
"Để xuống đi"
"Vâng"
Nhìn thấy tệp tài liệu của cô anh không thèm kiểm tra dù chỉ đọc sơ qua mà chỉ chăm chú hơn vào công việc của mình ở trên màn hình máy tính.
Có vẻ anh đang gặp vấn đề nào đó.
Trần Anh Thư nhìn lại màn hình máy tính của anh là một bảng số liệu dày đặc.
Hồi học đại học, có một chương trình cô có học sơ qua phần này, hồi đấy cô phải mất một tháng trời mới có thể học được cách giải quyết.
"Tổng