"Trần Anh Thư, em sao thế? Uống với mọi người cho vui"
Thấy cô ngồi có vẻ hơi thất thần thì Tố Uyên ngồi bên cạnh hỏi.
"Em không sao, chỉ là chưa bao giờ uống rượu nên..."
Tố Uyên đưa một ly rượu đến trước mặt cô, khuôn mặt chị toát lên vẻ hiền lành nói "Rượu trái cây thôi, không sao đâu"
Trần Anh Thư ngồi bên cạnh Lâm Yến Chi thấy cô bạn mình vừa cầm ly rượu vừa gật đầu.
Nghĩ lại, dù sao thì cũng đi ăn uống, cảm thấy bản thân từ chối thì cũng có hơi không phải với mọi người.
Cô vui vẻ nhận lấy ly rượu từ tay Tố Uyên nhắm mắt uống thử.
Vị có chút ngọt, nồng độ không cao lắm.
Ban đầu có chút không quen nhưng sau cô cũng thấy không tồi.
Thấy cô uống được thì Tố Uyên rót thêm.
"Vừa được hưởng thụ vừa được tiền.
Nấy mà anh còn chê ít sao?"
Ở một góc khuất nào đó của nhà hàng.
Hoàng Kiều Vy đứng khoanh tay trước ngực nhìn người đàn ông hổ báo trước mặt nói.
"Được thôi, năm trăm thì năm trăm.
Nhưng với một điều kiện"
"Cô nói đi"
"Chơi cô ta càng nát càng tốt"
Hoàng Kiều Vy Không giấu được bộ mặt nham hiểm.
Cô ta nói xong, người đàn ông kia nghe vậy liền nhếch mép cười.
"Cô yên tâm, đấy lại là sở trường của tôi" Gã đàn ông khẽ lấy tay chùi mép "Đảm bảo sẽ rất phê"
Hoàng Kiều Vi thấy hắn ta có hứng thú như vậy liền hài lòng "Oke, đợi sau khi tôi bỏ thuốc cô ta xong, hàng giao tận miệng anh thì coi như chúng ta không còn liên quan gì nữa.
Anh hứa thì nhất định phải giữ lời đấy"
Nói xong Hoàng Kiều Vy liền rời đi.
Cô ta trở về bàn ăn, thoáng chốc đã chuyển sang trạng vui vẻ nói với mọi người.
"Hoàng Kiều Vi, cô đi đâu vậy.
Từ nãy đến giờ không thấy cô đâu" Tố Uyên thấy Hoàng Kiều Vi liền hỏi.
"Thật ngại quá, hồi nãy có việc riêng một chút đã để mọi người đợi lâu rồi"
Mọi người bắt đầu ăn uống tiếp, càng uống càng hăng say hơn cho mãi đến tối muộn.
Thoáng chốc trên giương mặt ai nấy cũng có vẻ mơ hồ, riêng Hoàng Kiều Vi thì vẫn ngồi rót rượu, khuôn miệng khẽ nhếch lên.
Đột nhiên Anh Thư đưa lại cho Trần Anh Thư một ly, từ nãy đến giờ cô cũng không uống nhiều nên vẫn đang còn tỉnh đôi chút.
"Trần Anh Thư, tôi mời cô một ly.
Tôi thật sự xin lỗi cô vì lúc trước có những hành động không đúng, hi vọng sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp tốt"
Trần Anh Thư nửa tin nửa ngờ, cô nhận lấy ly rượu từ tay Hoàng Kiều Vi nhưng vẫn chưa uống vội.
Không ngờ cô ta lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô.
"Trần Anh Thư, tha lỗi cho tôi nhé"
Nhìn thấy Hoàng Kiều Vi có vẻ rất hối lỗi.
Gương mặt có chút năn nỉ nhìn cô.
Người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, nếu như có thể từ thù thành bạn thì thật sự quá tốt rồi.
"Trần Anh Thư, hai đứa có việc gì sao?