"Khác...chẳng lẽ nó to hơn sao?"
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Không ngờ là anh lại có thể nói như vậy, cô nghĩ dù sao thì chuyện tối hôm đó cũng là ngoài ý muốn còn tình cảnh bây giờ hai người đang tỉnh táo.
Không hề giống nhau.
Trần Anh Thư còn chưa kịp giải thích cho cái câu hỏi khó nói hồi nãy của anh thì không nhanh không chậm anh đã nhẹ nhàng gỡ miếng băng dán vết thương trên vai cô xuống.
"Ưm..."
Một hành động không báo trước ấy vô tình đã làm cho cô đau, đôi vai nhỏ nhắn kiều diễm khẽ run lên, miệng khẽ rên.
Phong Thanh Dương thấy phản ứng của cô như vậy liền đánh ánh mắt lên nhìn cô, anh nói.
"Đau lắm sao? Tôi xin lỗi"
Cô vốn cũng không đau tới mức lăn lộn nhưng vì hành động hồi nãy của anh nên có hơi bất ngờ.
Trần Anh Thư không nghĩ là vị tổng giám đốc khó tính này lại có lúc biết xin lỗi người khác.
"Anh...nhẹ tay một chút"
Không thấy anh nói gì mà chỉ thấy anh tự tay cởi áo một bên người cho cô.
Lúc này chiếc áo ngực không dây màu đen của cô được lộ ra rõ ràng, phần ngực căng tròn phía trên trắng nõn vì hơi thở mà cứ thế phập phồng.
Phong Thanh Dương khẽ liếc qua cơ thể cô, anh cũng ngại không kém, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Giọng lạnh lùng khẽ nói.
"Ngồi yên, cô không muốn bôi thuốc sao?"
Trần Anh Thư thấy anh cứ nhìn vào cơ thể mình như vậy hai bên gò má có hơi ửng hồng, cô quay mặt sang một bên nhìn vào nơi xa xăm nào đó để quên đi cái cảm giác ngại ngần này.
Là tổng giám đốc đấy, người này là tổng giám đốc của cô.
Chỉ là bôi thuốc thôi...!Anh Thư, mày Không được nghĩ nhiều...
Nội tâm cô bắt đầu đấu tranh.
Lúc này cô có thể cảm nhận được phần vết thương của mình khá thoáng, hoá ra anh đã gỡ bông băng khỏi vị trí đấy.
Sót! rất sót...
Có lẽ là do anh đang bôi thuốc cho cô, vị trí vết thương truyền đến những cơn đau như xát muối.
Cô biết anh đang hành động rất nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đau.
Trần Anh Thư mím môi thật chặt, dù cô đã quay mặt đi chỗ khác nhưng anh vẫn có thể đoán được.
"Đau lắm sao?"
Hiếm khi thấy Phong Thanh Dương ân cần hỏi han như vậy cô khẽ gật đầu nhẹ một cái.
"Người phụ nữ ngu ngốc, tự đẩy mình vào nguy hiểm"
Trần Anh Thư thấy anh nói mình như vậy thì cũng quay phắt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, là cô đã cứu anh vậy mà bây giờ lại bị anh nói cô ngu ngốc, không cam lòng cô đáp.
"Tổng giám đốc, sao anh có thể nói tôi như vậy chứ.
Dù sao tôi cũng cứu anh mà..."
"Tôi đâu có mượn cô cứu"
"Anh...A...đau quá"
Trần Anh Thư trong lòng vừa tức, chỗ vết thương lại còn truyền đến cơn đau hơn, thuốc đã được bôi vào chỗ vị trí trung tâm của vết thương.
"Cố gắng đi, còn một chỗ nữa"
Lúc này cô không biết là anh đang an ủi