Trong lúc Trần Anh Thư và Lâm Yến Chi đang kì kèo về vấn đề ở lại hay xuất viện thì từ phía ngoài phát ra tiếng mở cửa.
Hai người im bặt, nhìn về phía thân hình cao lớn đang bước vào.
Trên người Phong Thanh Dương thoát ra một cảm giác chết chóc.
Từ khi có Lâm Yến Chi thay anh đến chăm sóc cô thì cô đã chẳng thấy bóng dáng của anh.
Cô chỉ nghĩ vì anh là tổng giám đốc sẽ có rất nhiều việc bận nên không đến được cũng là lẽ thường tình, vả lại cô cũng đâu phải người quan trọng gì đối với anh đâu.
"Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây?"
Có lẽ vì chưa tin rằng anh sẽ đến, một câu khỏi ngớ ngẩn được cô phát ra.
"Tôi đến thăm trợ lý của mình.
Không được sao? Trần Anh Thư"
"Hả...à, đ...được" cô cười trừ.
"Cô nên ở lại điều trị cẩn thận vết thương thì hơn!"
"Tôi khỏi rồi, tôi muốn suất viện"
Dù sao thì vết thương của cô cũng sắp lành vả lại cô không nằm muốn cứ mãi nằm viện như vậy cho lắm.
Ánh mắt anh nhìn cô đăm chiêu rồi đột nhiên anh nói.
"Nếu cô cảm thấy khoẻ rồi thì có thể suất viện"
"Thật sao?"
Trần Anh Thư nhìn Dương thư thần mang vẻ cười.
Chỉ mới ở viện một tuần mà cô cảm giác như ở một tháng vậy, thật sự ở trong này rất nhàm chán, rất ngột ngạt.
Anh giúp cô làm thủ tục xuất viện.
Lâm Yến Chi đỡ cô đi theo sau anh, nhìn cô bạn mình chỉ vì được suất viện mà đã vui như nhặt được vàng thì Lâm Yến Chi có chút bất lực.
Hai cô nàng được anh đưa về đến nhà.
Dừng xe tại trước cổng khu chung cư nơi mà Trần Anh Thư đang ở, chiếc xe Lamborghini sáng bóng dừng lại cũng đủ làm tâm điểm của mọi người chú ý.
Giàu như vậy mà cũng phải ở chung cư sao!
Một người thầm cảm thán.
"Trần Anh Thư cậu đi nổi không để mình đỡ"
Tuy vết thương của cô đã đỡ nhiều phần nhưng không phải là hết đau.
Hồi nãy khi anh vừa dừng xe đột ngột mà vai cô có chút kích động.
"Không sao? mình đi được"
Thanh Dương tắt khởi động xe rồi vòng sang ghế phụ mở cửa cho cô.
"Để tôi giúp cô vào trong?"
"Tổng giám đốc, tôi đi được"
"Không cho phép cô từ chối"
Phong Thanh Dương nói như một lời ra lệnh khiến cô không thể nào chối từ.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã vòng tay qua cơ thể rồi nhấc bổng cô lên, vì hành động bất ngờ của anh mà đôi bàn tay nhỏ khẽ vòng qua vai anh mà ôm chặt.
Cô bạn nào đó ngồi bên cạnh mặt đã đen sì như đít nồi khi ăn phải một tô cơm chó chất lượng như thế.
Vậy mà còn bảo không có tình ý gì sao?
Vị tổng giám đốc này cũng quá bá đạo rồi.
Phong Thanh Dương bế Trần Anh Thư lên trên phòng, đặt cô nằm xuống giường rồi lại cẩn thận kéo gối cho cô tựa