"Cậu ăn chậm thôi, mình có ăn mất của cậu đâu"
"Ưm...ngon đó, Trần Anh Thư cậu mau ăn đi" Lâm Yến Chi trong miệng nhai đồ ăn phồng mang trợn má rồi nói với cô.
"Được, mình cũng đang ăn"
Vì đây là nhà hàng sang trọng nên mọi hành động hay cử chỉ cũng phải thật nhẹ nhàng, nói chuyện bình thường thôi là mọi người cũng nghe thấy hết.
Trần Anh Thư thấy cô bạn thân của mình đang ăn ngon lành thì cũng thử gắp thức ăn bỏ lên miệng, quả nhiên là rất ngon cô lại tiếp tục gắp tiếp miếng nữa...
Một lúc sau hai cô nàng ăn no nê, ngồi nhìn trên bàn tiệc vẫn đang còn rất nhiều đồ ăn.
Trần Anh Thư vốn chỉ nghĩ bản thân ăn một chút thôi mà tới khi ăn cô đã không cưỡng lại được khiến cho chiếc bụng của cô giờ đây no căng cảm giác không thể đứng dậy nổi.
"Tiểu thư, hoá đơn của cô đây ạ...Khi nào xong có thể thanh toán"
Thấy người phục vụ ban đầu cầm hóa đơn đến bàn cho cô thì cô mới chợt nhớ ra là cũng phải thanh toán.
Khi người phục vụ kia có ý định rời đi cô liền trả lời.
"Khoan đã, tôi ăn xong rồi...thanh toán luôn đi"
Biết được cô là nữ khách VIP ở nơi đây lại gọi những đồ ăn đắt đỏ nên người phục vụ kia tỏ vẽ kính cẩn.
Cô nhìn những con số ở trên hóa đơn chỉ là một bữa ăn lại hết những một vạn, có chút bất ngờ nhưng rồi cô nghĩ đến bây giờ bản thân cũng không phải là người thiếu tiền nên chuyển từ sự bất ngờ sang điềm tĩnh.
Trần Anh Thư lôi chiếc túi xách của mình ra để lấy thẻ.
Tìm mãi tìm mãi cũng chẳng thấy đâu, cô hơi nhíu mày.
Lâm Yến chị cũng nhận ra điều gì đó liền hỏi cô.
"Sao thế, cậu quên đem tiền sao?...Mình trả phụ cho"
"Không có, mình mang mà.
Cậu cứ để đấy mình trả"
Trần Anh Thư nhanh chóng khước từ lời nói ấy của Lâm Yến Chi.
Là do cô ban đầu hùng hổ nói muốn trả tiền để đãi bạn mà bây giờ để bạn trả thì có hơi mất mặt, cô không muốn điều đó nên tiếp tục lục lọi túi xách của mình, đáng tiếc là dù cô có tìm bằng cách nào thì mãi cũng không thấy chiếc thẻ.
Chuyện này là sao? Thẻ của mình...đâu mất rồi.
Vừa tìm cô vừa nhìn lại chiếc túi xách của mình có gì đó sai sai, đột nhiên đỉnh đầu của cô nóng lên, hóa ra là do cô cầm nhầm túi xách.
Hôm bữa Phong Thanh Dương mua chiếc túi xách mới cho cô có dặn dò là anh đã chuyển hết đồ ở túi xách cũ này sang bên chiếc túi kia rồi.
Người phục vụ sau khi đứng đợi cô tìm kiếm có hơi mất kiên nhẫn liền hỏi.
"Tiểu thư, cô có trả tiền nổi không vậy?"
Cô căng thẳng quay lại nhìn tên phục vụ với