Trần Anh Thư về đến phòng bệch của Phong Thanh Dương cô thở phào nhẹ nhõm, tuy đi thang máy nhưng đường xa nên cũng mệt.
Đặt đồ xuống bàn rồi liếc nhìn anh đã thấy anh ngủ rồi.
Gương mặt bị thương có hơi khác một chút nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp như tạc kia của anh, đứng nhìn anh nhưng lại bất giác đi tới.
Gương mặt có sức hút, bàn tay cô vô giác để sờ lên thì đột nhiên anh lại tỉnh dậy.
Nhận ra gì đấy rồi cô dụt tay lại cười trừ nói với anh.
"Em vừa mua chút đồ ăn tẩm bổ về cho anh, có cả cháo nữa"
Nói xong cô lại bàn lấy một hộp cháo mà mình đã mua sẵn, mùi thơm phức của thức ăn bay ra cũng khiến cho bụng của anh không yên phận mà cồn cào.
Chất giọng khàn anh nói.
"Anh muốn người yêu đút"
"Nhưng mà..."
Cô nghĩ lại, dù sao anh cũng là bệnh nhân, một chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không có vấn đề gì, trong lúc cô đang phân vân thì anh lại nói tiếp.
"Sao thế? Anh đang bị bệnh thế này...Em...em hết thương anh rồi à?"
Ôi trời.
Cô đang nghe cái quái gì vậy! Không thể tin nổi mà, cái tên tổng tài này trẻ con thật đấy, mới nghe mới từ sến súa ấy của anh thì da gà ra vịt nổi cả lên, thoáng chốc rùng mình.
"Được rồi để em đút cho"
Phong Thanh Dương như thể đã đạt được mục đích của mình gương mặt anh cười khoái chí, dù bị thương rất đau nhưng mà bên cạnh có cô người yêu xinh như hoa như ngọc lại dịu dàng thế này thì còn gì sung sướng bằng.
Trần Anh Thư liếc anh một cái nhưng anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Trần Anh Thư lại chăm sóc cho tên tổng tài khó ưa nào đó, cô đút từng muỗng cháo đến cho anh ăn ngon lành.
Hai người cả buổi chỉ biết im lặng không nói với nhau lời nào nhưng khi nhìn vào ánh mắt cũng đủ hiêủ được đối phương đang nghĩ gì.
Nửa đêm trong ánh đèn mờ nhạt của phòng bệnh.
Phong Thanh Dương quay người nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó đang nằm ngủ gà ngủ gật trên ghế thì liền cất giọng.
"Em yêu, anh...anh muốn đi vệ sinh"
Trần Anh Thư đang nằm gục ở ghế nghe thấy anh nói như vậy thì giật mình.
Chết thật, vậy mà cô lại không nghĩ đến cái tình huống này, cô luống cuống đứng dậy nói.
"Vậy...vậy để em đi gọi y tá đến giúp đưa anh đi"
"Giờ này không nên làm phiền họ, hay là em đưa anh đi vệ sinh đi"
Cô thấy anh nói cũng có lý nhưng rồi cô lại nhìn lại phía cái chân được bó bột khổng lồ kia của anh thì cũng có hơi rén.
Nếu mà không cẩn thận thì vết thương kia của anh sẽ còn nặng hơn mất, mà cô là phận con gái chân yếu tay mềm thì làm sao có thể