- Cô mau nói cho ta biết mục đích cô đến thế giới loài người là gì? Là do ai sai bảo cô? Tại
sao cô lại có thanh kiếm này? Các người định làm gì loài người chúng ta? Nếu cô trả lời không
thành thật thì đừng trách ta vô tình mà xuống tay!
Bằng giọng run run sợ hãi, Dung Ly đáp lại:
- Ta...!Ta không biết ngươi nói gì cả.
Mau trả kiếm lại cho ta, ta cầu xin ngươi đó...
Nói rồi Dung Ly liền dùng tay bị thương còn lại cố gắng đẩy Đông Cung ra, nhưng lại một
lần nữa bị bắt lấy.
Lần này, Đông Cung siết chặt hơn, sức dùng cũng mạnh hơn, cổ tay nàng giờ
đây dường như đau đến không còn cảm giác, lại bị giơ ngược lên trên và ngày càng đẩy mạnh về
phía sau, vết thương cũ gần lành bắt đầu chảy máu, miếng vải khi nảy băng giờ đây lại một lần
nữa nhuốm máu tươi.
Gương mặt lạnh nhạt của Đông Cung nhìn Dung Ly, nhưng có vẻ khá hờ hững trước sự
đau đớn của nàng:
- Cô cũng khá cứng đầu đấy! Rõ ràng là đã sở hữu thanh kiếm có thể làm hơn cả một nửa
giang hồ khiếp sợ, mà lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.
Do không chịu nổi đau đớn cộng thêm đả kích từ sự phản bội giữa tỷ tỷ mà mình yêu
thương bấy lâu nay, giờ đây cả thể xác lẫn trái tim của Dung Ly đều đang bị kẻ khác tồn thương
và dày vò.
Hai hàng lệ từ trong khóe mắt từ từ chảy xuống, thiết nghĩ trên thế gian này, chẳng lẻ
loài người ai cũng lạnh lùng vô cảm như kẻ đang ở ngay trước mặt nàng thế ư?
Thấy Dung Ly chợt rơi nước mắt, Đông Cung bỗng nhiên thả lỏng tay, chàng nghĩ có lẽ cô
ấy thật sự không biết thật, có lẽ chàng đã hơi quá đáng.
Chàng thả tay ra, Dung Ly vội rút tay về,
cổ tay nàng giờ đây đã sưng đỏ, máu từ vết thương cũng thấm ra cả ngoài miếng vải băng vết
thương màu trắng luôn rồi.
Nàng thầm nghĩ: "Nếu bây giờ có đôi co với hắn cũng không thể lấy
lại được Thanh Xà, vả lại bản thân ta cũng đang bị thương.
Ta chỉ có một mình, cũng không làm
được gì, hay là cứ mặc cho mọi chuyện đi, đợi khi nào hồi phục rồi thì sẽ tìm cơ hội lấy lại thanh
kiếm chắc cũng chưa muộn".
Vừa nghĩ, nàng vừa nép người vào một góc, nhìn qua khung cửa đã
bị rèm che, rồi từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đông Cung lúc này khi thả tay ra, đã quay người ngồi lại vị trí đối diện lúc ban đầu, chàng
cũng không nói gì, bỗng chợt thấy dường như mình đã làm điều gì có lỗi.
"Ta sao thế này, đối với những kẻ khác ta chưa hề có cảm giác này.
Cô ta tuy là yêu, nhưng
lại chẳng hề có điểm nào giống trong sách miêu tả cả.
Nhìn dáng vẻ thuần khiết lại ngây thơ, rõ
ràng không hề