Người cũng đã ra đi, cho dù bây giờ có buồn đau hối hận đến mức nào đi chăng nữa, thì liệu có thể khiến cho huynh ấy cải tử hoàn sinh hay không? Trong yêu giới có điều rất kỳ lạ, sau khi chết, thứ nhất là vật chủ sẽ hiện nguyên hình, còn thứ hai, thân xác sẽ nhanh chóng bị tan rã.
Cách thứ nhất chỉ áp dụng trong phạm vi yêu giới, bởi trong vùng đó vốn sẵn có loại chú thuật thiên về âm khí có khả năng giữ lại chút tàn dư cuối cùng của người đã khuất.
Không lâu sau, cơ thể của Tuyết Chinh cũng dần biến đổi.
Hòa cùng với không khí chuyển mình thành những hạt bụi nhỏ cứ thế mà tan biến vào hư vô.
Đời là vô thường, sinh ra từ cát bụi, chết đi, cũng trở về làm cát bụi, một vòng tuần hoàn vốn đã định rõ rành rành hơn nghìn năm nay, nhưng lần nào tái diễn, cũng mang đến cho người ta nhiều cung bậc cảm xúc.
Một làn gió nhẹ chợt thổi qua, khẽ đưa những tàn dư còn sót lại bay đi mất.
Dẫu biết vốn đã định sẵn là như vậy, nhưng lòng Dung Ly vẫn còn cảm giác vương vấn không nguôi.
Nàng vươn tay ra theo hướng chiều gió thổi ấy, như luyến lưu cố giữ lấy những hình bóng thân thuộc trước đây.
Vốn biết là vô dụng, nhưng vẫn muốn bắt lấy, ít nhất sẽ phần nào vơi đi nỗi buồn đau giằng xé trong con tim vỡ tan.
Nước mắt đã cạn, cũng không còn đủ hơi sức để khóc lóc quỵ lụy nữa, nàng dần chấp nhận hiện thực rằng bản thân đã mất đi Tuyết Chinh mãi mãi.
Bất giác đánh rơi một dòng lệ lăn dài trên gò má xương xương, có lẽ đó là giọt nước mắt tiễn đưa cuối cùng.
Đứng cách đấy không xa lặng lẽ nhìn nàng, tay Đông Cung vẫn nắm chặt Tử Thanh đang liên hồi nhỏ máu.
Hết chuyện này lại nối tiếp chuyện khác, những khoảnh khắc ấy xảy ra quá nhanh khiến con người ta khó lòng mà chấp nhận được.
Vốn dĩ đối với chàng, những chuyện chém chém giết giết cũng thường tình mà thôi.
Nhưng không hiểu sao lần này, nhìn thấy Dung Nhi đau đớn như vậy mà trong lòng lại có tí lung lay, cảm giác tội lỗi dâng ngập tràn trong suy nghĩ.
Tay nắm chặt có phần kiên định, tuy không muốn cắt ngang dòng tâm tư của muội ấy, nhưng Đông Cung đành mở lời xin thứ lỗi:
- Dung Nhi à… ta xin lỗi\, là do ta bất cẩn\, không phải cố ý…
Nghe những lời ấy mà bạc môi khẽ cười lạnh, Dung Ly đưa tay lên gạt đi giọt lệ rưng rưng trong đôi mắt đỏ hoen, rồi chậm rãi quay sang nhìn Đông Cung mà mở lời:
- Xin lỗi? Liệu một câu xin lỗi của huynh có thể đưa Tuyết Chinh ca trở lại không?
- Ta… - Tất nhiên chàng biết là không thể\, cũng biết yêu cầu đó là vô lý.
Nhưng sao có thể trách nàng ấy được\, có lẽ chỉ vì quá đau khổ nên mới thốt ra lời như vậy.
Có điều\, đối diện trước câu hỏi không lời giải đáp này\, khó có thể tìm được dòng bào chữa an ủi dễ dàng.
Thấy chàng như vậy, Dung Ly gượng sức đứng lên.
Thoạt đầu có phần hơi loạng choạng không vững do cú sốc vừa trãi, nhưng đã nhanh chóng lấy lại được thăng bằng.
Nàng tiến về phía Đông Cung, bắt lấy tay đang cầm chặt Tử Thanh của chàng, rồi di chuyển nó đưa lên cổ mình, đưa cặp mắt đằng đằng sát khí không ngần ngại đối mặt với chàng, rồi lớn tiếng nâng giọng, trong chất âm lộ rõ khí hận thù:
- Chẳng phải huynh ghét muội lắm sao?! Huynh giết muội đi! Lấy mạng muội cho vừa lòng! Tại sao huynh lại làm như vậy! Huynh nói đi! Nói đi!
Có phần hơi khó hiểu trước những lời của Dung Ly, Đông Cung có ý muốn giằng lại thanh kiếm, đồng thời đáp trả:
- Muội thôi đi! Tại sao ta lại muốn giết muội? Lúc đó\, thứ ta nhắm đến không phải muội\, mà là một tên cao thủ đang cản trước mặt\, nào ngờ chỉ là một ảnh ảo quá đỗi chân thực\, chẳng lẽ muội không thấy sao?
- Ảnh ảo? Chân thực? Huynh giờ còn biết ngụy biện nữa ư? À\, cũng phải\, là người cùng một nhà\, đương nhiên phải giống nhau thôi… Thanh Yến\, Bình Chi\, Đăng Dung\, Du Yên\, nhà họ Mạc các người ai ai cũng là một lũ dối trá!
Nghe nàng nói thế, Đông Cung bắt đầu không kìm được tức giận, muốn mắng muốn đánh ra sao, chàng cũng có thể chịu đựng, nhưng đem chàng ra so sánh với đám người nhà “không đội trời chung” đó, còn đánh đồng tất cả, quả thật nàng đã vượt quá giới hạn.
Trong cơn tức giận, chàng gạt mạnh tay nàng ra, đồng thời chủ động nắm lấy phần áo kéo sát nàng lại gần, đưa bảo kiếm kề sát cổ , mùi máu tanh khi nãy còn đọng lại trên lưỡi kiếm tạo cho người cảm giác khó chịu.
- Đừng có đem ta ra xếp ngang hàng với đám người đó!
Dung Ly vẫn cố chấp không thôi:
- Vậy thì đã sao? Nếu huynh thấy chướng tay\, thì giết muội đi!
Trong giây phút đối đầu với nhau thế này, Đông Cung chợt nhận ra hình như có điểm gì đó sai sai.
Xét lại lời nói khi nãy của Dung Nhi, rõ ràng muội ấy không hề thấy ảnh ảo đó, cũng đồng nghĩa với chuyện hư ảnh đó tạo ra nhằm vào mối quan hệ giữa chàng và nàng ấy.
“Không được, nếu ta do nóng nảy mà hành động sơ suất, có khi lại làm kẻ đứng sau mọi chuyện trở nên đắc ý!” Nghĩ rồi, chàng đành thả lỏng tay buông nàng xuống, dường như đã bỏ cuộc trước sự ương bướng của Dung Nhi, rồi quay người sang hướng khác tránh đi ánh mắt của nàng, cất giọng quả quyết:
- Cả đời ta quang minh chính đại\, việc ta dám làm\, ta sẽ dám nhận! Tin hay không thì tùy muội!
Sựng người đứng lặng tại chỗ một hồi lâu, Dung Ly cảm thấy mình có phần hơi quá đáng.
Rõ ràng bản thân đã biết huynh ấy không thích nhắc đến đám người cùng phả hệ kia, nhưng