- Chẳng phải lúc nảy cô trị thương cho ta đã dùng pháp lực thanh lọc đi độc tố sao? Cô không thể dùng pháp lực đó để thanh lọc các món ăn đấy sao?
Dung Ly nghe xong có vẻ do dự, nàng đáp:
- Được thì cũng được đấy.
Nhưng mà còn tùy vào loại độc nữa.
Lúc ấy là vì độc tính khá nhẹ nên ta có thể dùng pháp lực thanh lọc, nhưng mà ngộ nhỡ độc tố quá mạnh vượt qua tầm kiểm soát của ta thì có thể rất nguy hiểm.
- Ồ, thì ra là vậy.
Vậy hãy mong là chúng ta sẽ gặp may, ít nhất tìm được thứ gì có thể lấp đầy cái bụng nhỏ của cô đi.
Nghe Đông Cung nói "lấp đầy cái bụng nhỏ của cô", Dung Ly có vẻ khá bực bội, nàng mới nói:
- Ngươi làm như chỉ có mình ta ăn vậy.
Chẳng phải nhờ phúc của đám thuộc hạ "trung thành" của ngươi thì giờ cũng đâu đến nỗi.
Hứ!
Đông Cung không đáp lại gì cả, chỉ lẳng lặng bước đi tiếp.
Dung Ly thấy vậy càng thêm đắc ý.
Nàng nghĩ rằng mình đã nói đúng vấn đề rồi nên hắn mới không còn gì để nói nữa.
Nàng cứ như được nước làm tới:
- Lúc đó ta đã cảnh báo ngươi rồi, thế mà ngươi không chịu nghe lời ta.
Haiz...!lại còn bảo ta tự lo chuyện của mình nữa.
Bây giờ nhìn lại xem, ta còn phải câu theo cả ngươi.
Đông Cung lúc này mới quay sang nhìn Dung Ly, chàng có vẻ khá khó chịu với những gì nàng vừa nói khi nảy, chàng thầm nghĩ rằng muốn yên tĩnh được một tí cũng không được nữa.
- Đương nhiên là ta biết Doanh Hạo đang có ý đồ làm phản.
Những chuyện đã và đang xảy ra, từ khi rơi xuống vực đến giờ, đều là nằm trong tầm dự đoán của ta! Chỉ có điều cả hai ta còn sống thì nằm ngoại dự tính.
Dung Ly nghe xong liền lấy làm lạ, trong lòng nàng có uẩn khúc, không hiểu vì sao hắn nói còn sống lại nằm ngoại dự tính, vậy ý hắn là sao đây? Nàng mới hỏi lại:
- Còn sống mà là ngoài dự tính của ngươi sao? Vậy...!chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa à?
- Sống có gì vui, chết có gì buồn? Ta thực sự đã từng nghĩ như vậy.
Ta...
Đông Cung ngập ngừng không nói hết câu, rồi bỗng nhiên im lặng.
Sắc mặt chàng có vẻ không được tốt lắm, hình như nói đến chuyện này làm chàng nhớ đến một chuyện gì khác đau buồn lắm vậy.
Dung Ly thấy vậy liền nghĩ rằng mình không nên nói thêm gì nữa, vì có lẽ những lời nàng nói khi nảy đã khơi dậy một mảnh ký ức đau buồn nào đó của Đông Cung.
Nàng chỉ nói nhỏ:
- Như vậy cũng đã đành...!vậy mà ngươi...!còn kéo theo cả ta...
...
Một lúc