Dung Ly lúc này hoảng sợ, liền nắm chặt lấy tay áo của Đông Cung, nàng nói:
- Ngươi...!ngươi nhìn xem.
Ghê quá đi mất.
Chúng ta mau quay lại thôi!
Dung Ly liền quay người định trở lại, nhưng con đường giờ đây không còn thấy nữa.
Những đám khí màu đen cứ như sương mù bao phủ hết cả lối đi.
Nàng hoảng sợ:
- Thôi xong rồi...!lối đi đã bị che mất.
Làm sao bây giờ?!
Đông Cung lúc này bình tĩnh, cố trấn an Dung Ly:
- Cô đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Nói rồi Đông Cung dùng pháp lực, tạo ra một luồn khí kim quang xung quanh để bảo vệ cả hai khỏi những khối không khí đen kỳ lạ ấy.
Nhưng điều kỳ lạ là ánh sáng từ kiếm Tử Thanh của Đông Cung đã dần dần mờ đi, dường như công lực của pháp bảo này không tương thích được với môi trường xung quanh.
Nhưng Thanh Xà kiếm của Dung Ly lại phát sáng một cách kỳ diệu, còn sáng hơn cả lúc trước.
Luồng ánh sáng xanh phát ra dần dần giúp hai người bọn họ có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh hơn, nhưng cũng là nguồn sáng thu hút những khí đen đó vây quanh bọn họ càng lúc càng nhiều.
Đông Cung thấy thế bèn lên tiếng:
- Cô có cách nào làm cho ánh sáng từ pháp bảo của cô tắt đi không? Dường như khí đen đó vây chúng ta ngày càng nhiều đấy!
Dung Ly chợt bối rối, nàng không biết làm sao cả, vì vũ khí này cũng không phải là của nàng, ngay lúc này đây, nàng ước chi có Tuyết Chinh sư ca ở cạnh bên, như vậy là huynh ấy có thể tìm ra được cách giải quyết.
- Ta cũng không biết làm sao nữa! Ta nghĩ cách tốt nhất là hãy nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này càng sớm càng tốt!
Nói rồi Dung Ly định kéo theo Đông Cung chạy đi, nhưng lại bị chàng cản lại:
- Không được, xung quanh chúng ta giờ đây chẳng thấy rõ thứ gì, di chuyển không đúng lại càng thêm nguy hiểm!
Đột nhiên lúc này, các khí đen ấy bay đến vây xung quanh bọn họ, phá vỡ khí kim quang bảo vệ, bay che hết cả tầm mắt.
Do chuyện này xảy ra quá đột ngột nên chẳng ai kịp phản ứng.
Chỉ nghe tiếng của Dung Ly la thất thanh:
- Á...
...
Một lúc sau...
Dung Ly mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh giờ đây đã thay đổi.
Phía trước mặt nàng chính là thạch động ở Hàn Sơn, còn xung quanh thì bao phủ bởi tuyết trắng lạnh giá của mùa đông.
Sau lưng nàng là hồ băng trong suốt.
Nàng tự hỏi: "Ta đang ở đâu đây, sao...!lại kỳ lạ thế này? Chẳng nhẽ ta đã quay về Hàn Sơn rồi sao? Nguy rồi...!"
Dung Ly chợt nhìn xung quanh, thoáng qua thì chẳng thấy bóng dáng của ai cả, nhưng nhìn