Tuyết Chinh vỗ về Dung Nhi, rồi từ từ dùng linh lực rút ra thanh kiếm Thanh Xà thượng cổ tặng cho Dung Ly:
- Huynh thực sự là có chuyện quan trọng phải làm, khi nào xong xuôi huynh sẽ về với muội.
Muội cứ khóc như vậy thì làm sao huynh an tâm cho được? Còn có Giao Linh nữa mà, có gì muội ấy sẽ thay ta chăm sóc cho muội.
Thanh kiếm này là Thanh Xà kiếm, xuất thân từ thanh Huyết Xà kiếm của nữ ma vương trong trận chiến năm xưa, giờ huynh giao nó cho muội.
Dung Ly cầm thanh kiếm, nhưng vẫn chưa thấy an tâm, liền hỏi:
- Nếu muội lấy nó, huynh nhỡ gặp chuyện gì bất trắc thì biết phải làm sao? Nhắc đến Linh tỷ muội mới nhớ, huynh đã đến từ biệt tỷ ấy chưa?
- Muội an tâm, ta còn binh khí khác, với lại võ công cũng khá, có lẽ là không sao.
Còn về Linh muội, ta không dám đi từ biệt muội ấy, sợ muội ấy lại đòi đi theo ta thì không ai chăm sóc cho muội.
Muội thay ta gửi lời tạm biệt và xin lỗi đến cho Giao Linh nhé!
- Vâng, muội biết rồi...
Nói xong Tuyết Chinh rời đi.
[Quay về hiện tại]
Lúc này Giao Linh đang nép bên ngoài động, nghĩ lại chuyện năm đó llại cảm thấy tức giận: "Hừ, Tuyết Chinh ca ca đi mà chẳng hề từ biệt ta một tiếng.
Lúc nào cũng quan tâm đến cô.
Cái gì cũng Dung Ly, Dung Ly, cô thì có gì