Đông Cung nghe thấy tiếng động liền giật mình mở mắt, ngồi bật dậy.
Thấy tình thế như vậy, chàng ngạc nhiên hỏi:
- Muội đang làm gì thế này?
Dung Ly hoảng loạn trả lời:
- Muội...!muội cũng không biết nữa, đột nhiên cả hai thanh kiếm mất kiểm soát! Muội...!muội...
Không đợi Dung Ly nói hết, Đông Cung liền đứng dậy, dùng linh lực khống chế thanh kiếm đen, đồng thời cố giúp nàng điều khiển Thanh Xà.
Dường như cảm nhận được có kẻ đang cố khống chế chúng, cả hai thanh kiếm đột nhiên đổi hướng, nhập lại thành một rồi tấn công về phía Đông Cung.
Nguồn sức mạnh phát ra từ thanh kiếm hợp nhất quả thực rất mạnh, khó mà cầm cự trong một khoảng thời gian dài được.
Đông Cung lúc này mới nói:
- Thanh kiếm hợp nhất này quá mạnh, ta không thể khống chế chúng lâu hơn được nữa! Bây giờ ta sẽ dùng một phần linh lực phong ấn sức mạnh của chúng lại, nhưng sau này dùng sẽ không thể phát huy được hết công lực! Muội có chịu không?
- Không sao! Nếu đây là giải pháp tạm thời để khống chế được chúng thì huynh hãy làm đi!
Chỉ đợi có nhiêu đấy, Đông Cung liền nhanh chóng dồn khí lực tạo ra một phong ấn tạm thời, nhưng thanh kiếm này quả thật không nghe lời, cứ động đậy mãi.
Sau một hồi, cuối cùng cũng áp chế được nó và đặt phong ấn lên.
Thanh kiếm rơi xuống.
Đông Cung khụy người, một tay chống lên bàn, một tay ôm ngực, miệng thổ huyết.
Dung Ly thấy thế liền hoảng hốt chạy lại:
- Huynh...!huynh có sao không? Đều là lỗi của muội...
Đông Cung đưa tay lên ra hiệu, ý bảo là không sao.
Sau đó không nói gì, ngồi xuống vận khí lại.
Thấy Đông Cung như vậy, nàng cũng không dám làm phiền, để cho huynh ấy hồi phục lại linh khí sẽ tốt hơn.
Lúc này nàng mới đi lại gần thanh kiếm, trong tâm trí nàng nghĩ rằng, bây giờ thanh kiếm đã bị phong ấn lại hơn một nửa phần công lực, nên chắc bây giờ không sao nữa.
Vừa nghĩ nàng vừa cầm thanh kiếm lên, nhìn kỹ một hồi.
Quả thật bây giờ hai màu lưu ly và đen tuyền đã hòa vào xem kẽ nhau trên chuôi kiếm.
Nàng cẩn thận cất thanh kiếm qua một bên rồi dọn dẹp những thứ nằm ngổn ngang trên sàn.
Đông Cung trong lúc vận khí, bình tâm lại, chợt nhớ đến chuyện hồi chiều lúc cả hai đang trên phố...
...!khoảng hơn một canh giờ trước...
- Huynh đợi muội ở đây nhé! Muội qua bên kia xem một tí.
- Dung Ly hớn hở nói với Đông Cung, rồi chạy sang gian hàng bên kia xem những món đồ vật thú vị mà ông lão kia đang bán.
Đông Cung nhẹ gật đầu rồi nhìn nàng chạy đi.
Dung