- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Đông Cung dừng chân lại, hỏi thẳng:
- Ngươi là ai?
Hắn đột nhiên phì cười, khoác tay:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã đến, đúng không Mạc tướng quân?
Thấy hắn nói chuyện có vẻ khá kỳ lạ, lại hiểu rõ danh tính của mình, Đông Cung có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà đáp lại:
- Vào thẳng vấn đề luôn đi.
Ngươi muốn nói gì với ta? Tại sao ngươi lại biết rõ danh tính của hai ta? Ngươi muốn gì?
Lúc này chợt có một làn gió thổi qua, chiếc áo choàng khẽ bay bay, nhưng chiếc nón trùm đầu vẫn không rơi xuống.
Hắn vẫn đứng điềm tĩnh mà trả lời lại với Đông Cung:
- Ngươi muốn biết nhiều như vậy sao? Nhưng e là hôm nay chúng ta không có duyên để thảo luận rồi.
Ngươi hãy mau quay về đi, về trễ sẽ hối hận đấy.
Nói xong hắn cười vang rồi dùng khinh công bay đi.
Khinh công mà hắn dùng nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đã mất hút.
Đông Cung định đuổi theo nhưng lại không kịp, chàng thầm nghĩ: "Rốt cuộc tên này là ai, sao hắn lại có võ công giỏi như thế này?"
Nhưng lúc này đây Đông Cung chợt nhớ đến lời nói sau cùng của hắn, chàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn nói rằng "không về sẽ hối hận" vậy là có ý gì.
Chợt chàng nhớ ra điều gì, liền hoảng hốt:
- Tiêu rồi, Dung Nhi...
Đông Cung vội vã chạy về quán trọ hết tốc lực có thể.
Khi đến nơi, mồ hôi đã vã ra như tắm, chàng nhanh chóng chạy lên phòng kiểm tra.
Nhưng ôi thôi, khi vừa lên đến nơi, cửa phòng đã mở bung ra.
Cảm giác như có chuyện chẳng lành, chàng liền xông vào bên trong để tìm Dung Ly.
Tìm hết mọi chỗ trong phòng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, Đông Cung lúc này mới thực sự lo lắng, trong lòng không yên.
Lúc này chàng mới nhanh chóng chạy xuống phía dưới đại sảnh.
Xung quanh sảnh lúc này trống trơn chẳng còn một ai.
Mà cũng phải, giờ này đã khuya lắm rồi, còn ai thức nữa chứ? Đông Cung nhanh chóng chạy đến phòng của ông chủ quán, xông cửa đi vào.
Khi này ông ta vẫn chưa ngủ, còn ngồi run rẩy trên chiếc giường nhỏ của mình.
Thấy Đông Cung đột nhiên bước vào như vậy, ông ta càng thêm hoảng hốt, với giọng run run, ông ta hỏi:
- Công...!công tử...!vào...!đêm...!ta...
Những chữ ông ta nói hoàn toàn không có nghĩa gì cả, những từ rời rạc lẩm bẩm vốn cũng không có ý định truyền thông điệp gì.
Đông Cung tức giận đi đến chỗ ông ta, rút kiếm ra kề sát cổ, la to:
- Ông làm cái gì thế này? Muội muội của ta đâu? Nói mau!
Thấy lưỡi kiếm kề sát cổ của mình, ông ta sợ hãi, mồ hôi toát ra nhễ nhãi, run run, nói:
- Có...!có...!chuyện gì...!từ...!từ nói cũng được...!tôi không biết...
Đông Cung cảm thấy mất kiên nhẫn liền nói to hơn nữa, lần này có vẻ như muốn giết chết tên chủ quán cho xong:
- Ta đang rất gấp! Không có từ từ! Ông mà không biết ư? Muội muội của ta đâu?! Còn chần chừ nữa thì cái mạng già này đừng hòng giữ nữa!
Nói xong Đông Cung dùng lưỡi dao kề sát vào cổ