Dung Ly đang ngồi cùng với Đông Cung trong mái đình cạnh hồ sen trắng.
Cảnh vật nơi đây hiện rất yên tĩnh, làn gió nhẹ khẽ làm hàng liễu đong đưa, chốc chốc, mặt hồ lại lăn tăn gợn sóng nhỏ, những đài sen nở rộ trắng ngọc ngà tinh khiết, nhụy họa theo gió mang đến mùi hương thơm nhè nhẹ, giữa cảnh trời thu xanh nước biếc.
Tiếng đàn dần chuyển giao đến âm điệu cuối rồi kết thúc, Dung Ly cũng dừng lại, không định đàn thêm nữa.
Nàng quay sang mỉm cười với Đông Cung, rồi khẽ hỏi:
- Huynh thấy khúc nhạc khi nảy muội đàn có hay không?
Đông Cung gật đầu bảo:
- Muội đàn hay lắm\, nhưng tại sao lại chọn bài buồn thế này?
- Chẳng phải huynh hay thổi những điệu buồn thôi sao? - Dung Ly hỏi lại.
- Đó là vì lúc ấy tâm trạng ta không được tốt.
Chẳng lẽ muội cũng có tâm sự gì sao?
Dung Ly lắc đầu:
- Không phải\, là do muội thích khúc nhạc này.
Nhưng không hiểu sao mỗi lần muội đàn nó lên\, muội lại nhớ đến người con gái trong mộng cảnh lần đó.
Đông Cung nghe thế mới cảm thấy làm lạ, không hiểu sao gần đây Dung Ly thường gặp đi gặp lại mộng cảnh lần trước, mà mỗi lần như vậy, nàng ấy đều thấy cùng một hoàn cảnh, chỉ là sau khi người con gái trong mộng bị đâm thì mộng cảnh lại vỡ tan.
Hôm nay Dung Ly lại bảo rằng nàng có cảm tình với khúc nhạc này… đúng là lạ thật.
- Chẳng lẽ… - Đông Cung định lên tiếng\, thì từ xa\, một tên lính gác cổng từ bên ngoài chạy vào.
Tên lính ấy chạy đến gần Đông Cung, thì quỳ xuống bẩm báo:
- Mạc tướng quân\, Hoa công công từ triều đình vừa mới đến đây!
Đông Cung nhìn ra phía sau tên lính đó, chàng thấy thấp thoáng từ xa bóng dáng của một người, bận bộ y phục của triều đình.
Liền nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
Dung Ly cũng đứng dậy chạy theo sau.
Hoa công công từ xa đi lại, miệng la lớn:
- Thánh chỉ đến!
Nghe có thánh chỉ đến, Đông Cung và những người xung quanh nhanh chóng quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, Dung Ly thấy thế cũng quỳ theo.
Hoa công công đến nơi, liền mở thánh chỉ có dấu ấn kim long của hoàng thượng, sau đó đọc to, rõ ràng:
- Phụng thiên thừa vận\, Hoàng đế chiếu viết\, nay ở vùng gần kết giới giữa loài người và yêu ma\, có một ma giáo nổi lên\, tự xưng là U Minh Hỏa Phụng, bọn chúng tập hợp yêu ma từ khắp nơi lại, kích hoạt cấm thuật, định phá đi phong ấn đặt ở Hàn Sơn từ ngàn năm trước.
Bọn chúng hiện giờ rất mạnh, đã dùng ma thuật giết rất nhiều người dân vô tội và dùng linh lực trong máu của bọn họ để tiếp ứng thêm linh lực cho bọn chúng.
Sau đó điều khiển thân xác của người dân làm binh lính cho chúng tiến đánh vào lãnh địa của chúng ta.
Nay, trong triều đình chẳng còn ai thích hợp bằng Mạc Đông Cung tướng quân tuổi trẻ tài cao, trẫm hạ lệnh cho khanh nhanh chóng dẫn quân đi diệt trừ bọn chúng.
Khâm thử!
Sau khi Hoa công công đọc xong, Đông Cung đưa tay ra tiếp chỉ:
- Mạc tướng xin tiếp chỉ.
Khi đã tiếp chỉ, Hoa công công mới bảo mọi người bình thân.
Rồi quay về phía Đông Cung mà bảo rằng:
- Ta có chuyện này cần nói riêng với Mạc tướng quân.
Nghe thấy thế, Đông Cung mới hạ lệnh cho những người theo chàng mau lui về làm việc của mình, còn Dung Ly thì hãy về thư phòng mà đợi chàng.
Xong xuôi, Đông Cung mời Hoa công công đến bên mái đình khi nảy để trò chuyện.
Sau khi đã đến nơi và hai người lúc này đã ngồi yên vị, Hoa công công đành mở lời trước:
- Tướng quân dạo này sống cũng tốt nhỉ.
Bên cạnh có một mỹ nhân như vậy\, chả trách sao ngài không hề để tâm đến các cô nương khác.
- Thật không dám nhận.
- Đông Cung trả lời.
- Thôi thì ta vào chuyện chính vậy.
Ngài đã từng nghe nói đến phái U Minh Hỏa Phụng chưa?
Nghe đến cái tên này, Đông Cung mới nhớ lại hình như chàng đã từng đọc qua trong một văn tự cổ có ghi chép lại về giáo phái này.
Nhưng đã bị diệt trừ từ lâu rồi.
Chàng mới đáp lại câu hỏi của công công:
- Ta đã từng nghe qua.
- Ồ vậy sao? Vậy ngài hãy nói cho ta nghe xem ngài biết bao nhiêu về tà phái đó.
- Đây là một môn phái dùng phượng hoàng để làm thần vật.
Bọn chúng cho rằng máu của loài người là thứ trong sạch nhất và thích hợp cho việc tu luyện của bọn chúng nên thường hay giết người để tăng nội lực cho bản thân.
Truyền nhân của giáo phái là người mang trên mình dòng máu của phượng hoàng\, nhưng chỉ người trong giáo mới có thể nhận ra.
Nhưng ta nghe nói nó đã bị diệt trừ từ gần một ngàn năm rồi.
Những chuyện này cũng đều được cho là truyền thuyết.
Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Hoa công công nghe thấy thế mới thở dài lắc đầu:
- Ngài biết không? Thời hạn một ngàn năm chuyện tái sinh của nữ ma vương trong truyền thuyết đã gần đến rồi đấy.
Lúc trước\, cũng có người đã cảnh báo nhưng chúng ta nghĩ rằng đó chỉ là chuyện truyền thuyết không đúng sự thật\, nên cũng không mấy quan tâm.
Giờ dây\, tà phái U Minh Hỏa Phụng đã được hồi sinh.
Ta e rằng sau này giữa chúng ta và yêu giới lại có một trận đại chiến nữa…
Đông Cung nghe xong, cũng không biết phải nói sao mới phải.
Lần trước chàng lập được công là vì dẫn binh đi thảo phạt nước lân cận, cũng đã nghe nói bọn yêu ma dạo này khá rục rịch.
Không ngờ mới chưa đầy vài năm đã thành ra như vậy.
Nhưng trong lòng lại có khúc mắt, chàng hỏi lại:
- Trong triều còn có những vị tướng tài ba hơn ta rất nhiều.
Tại sao nhất thiết phải cử ta đi? Ta vẫn còn trẻ\, chưa có nhiều kinh nghiệm như bọn họ.
- Tất cả quan đại thần trong triều ai ai cũng chọn ngài cả\, hoàng thượng tiến cử người nào\, thì bọn họ đều đặt ra lý do này lý do nọ.
Nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Giờ đây tướng quân chính là hy vọng duy nhất của nhân loại đấy.
Đông Cung nghe thế thầm nghĩ: “Hừ, đúng là một đám nhát gan.
Ngày thường thì nói hay lắm, đến lúc có biến cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau!”
Hoa công công thấy Đông Cung khá im lặng, nên lại lên tiếng trước:
- Ta đã nói xong những gì cần nói.
Ngài hãy sớm hồi triều gặp hoàng thượng.
Ta xin cáo từ trước đây.
Nói rồi công công đứng lên.
Đông Cung cũng đứng lên theo.
Sau đó tiễn công công ra đến cổng.
Quả thật lần này là làm khó chàng rồi.
Đám yêu ma đó