- Là ngươi sao? Người đã đối xử tệ với muội muội của ta suốt mấy tháng qua? Giờ còn dám đến gặp ta?
Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng vốn có, Đông Cung chỉ đáp lời ngắn gọn:
- Đây là chuyện giữa nhân tộc và yêu tộc\, cũng là chuyện giữa ta và ngươi\, đừng lôi muội ấy vào.
Nghe thấy thế, Tuyết Chinh cười khẩy, giọng điệu có vẻ khinh bỉ:
- Ồ? Vậy sao? Nếu đã là chuyện giữa ta và ngươi\, tại sao còn có cả hắn nữa?
Nói rồi, y chỉ tay về phía Tiêu Ngọa Long đang đuổi theo phía sau.
Lúc y chỉ tay về cậu ta, cũng là lúc cậu ta vừa bắt kịp lấy sư đệ của mình.
Nghe thấy thế, Đông Cung cũng không màng ngoảnh lại phía sau nhìn xem liệu đấy có phải thật sự là huynh ấy không, vì chàng đã cảm nhận được linh khí của món bảo vật mà Ngọa Long mang theo rồi.
Chàng liền đưa tay lên, có ý muốn ngăn cản, sau đó, mới thận trọng ra lệnh:
-Đây là chuyện giữa hai chúng ta, huynh đừng xen vào! Hãy để đệ tự giải quyết!
Như đã hiểu được ý của sư đệ mình, Ngọa Long liền âm thầm lui ra phía sau đứng dõi theo hai bọn họ.
Thấy Đông Cung có vẻ quả quyết như thế, Tuyết Chinh hiểu rằng trận quyết đấu lần này không thể không xảy ra, tuy là biết bản thân sẽ không đánh lại chàng, nhưng y vẫn lên tiếng khiêu chiến trước:
- Nếu đã vậy thì\, ta không khách sáo nữa!
Nói rồi, Tuyết Chinh xông lên, một tay cầm một thanh kiếm, dùng một phần nội lực của mình khống chế những đường kiếm theo ý của bản thân, sau đó vận yêu pháp xuất triển chiêu thức.
Đông Cung cũng không thua kém, chàng kích hoạt linh lực trong Tử Thanh kiếm lên tới mức cao nhất, làm cho ánh sáng tím huyền bứt phá rực chiếu xung quanh.
Hai người liên tục tung ra vô vàn chiêu kiếm, biến hóa khôn lường, lúc hai thanh kiếm vô tình lướt qua nhau, những tia lửa nhỏ cũng theo đấy mà bắn ra.
Cả hai đánh một hồi lâu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Đông Cung càng đánh càng hăng, lực áp dụng lên kiếm cũng càng mạnh, chàng giờ đây cứ như một con mãnh hổ hung tàn, liên tục xông lên vồ lấy con mồi của mình.
Tuy Tuyết Chinh cũng võ nghệ cao cường, nhưng lại kém hơn Đông Cung một bậc, trước sự tấn công như vũ bão của Đông Cung, y đã thấm mệt, có lẽ không còn đủ sức để duy trì lâu được nữa.
Chợt ngay lúc này đây, Tuyết Chinh bước sai một đường, thế là để lộ ra sơ hở.
Đông Cung nắm bắt được thời cơ, chống kiếm xuống mặt đất làm trụ, sau đó nhấc bổng hai chân lên đạp mạnh vào ngực của Tuyết Chinh một cái.
Bị dính đòn, mà lại là một đòn chí mạng, Tuyết Chinh bị văng ra sau một quãng khá dài, miệng thổ huyết.
Đông Cung được thế, liền nhanh chóng rút kiếm lên vung lên định giáng một đòn chí mạng xuống người kẻ thù đang nằm trên mặt đất để kết liễu mạng sống của y.
Kiếm giáng xuống quá nửa, đột nhiên lúc này từ phía bên cạnh, một bóng người từ đâu chạy đến, dùng hai tay của mình ép sát lưỡi kiếm vào lòng bàn tay, cố tình ngăn cản chiêu thức của Đông Cung.
Đáng lẽ là với sức lực hiện tại của chàng, thì cho dù là có người cản đi chăng nữa, cũng không thể cản nổi, buộc phải chịu chung số phận với Tuyết Chinh, nhưng giây phút chàng nhìn thấy dung mạo của người đó, chàng đột ngột khựng lại kịp thời.
Thì ra người đang cản chàng chính là Dung Ly.
Lúc nàng ấy bước đến chiến trường, thì cũng là lúc nàng nhận ra Đông Cung và Tuyết Chinh, hai huynh ấy đang giao chiến khốc liệt với nhau.
Chạy nhanh hết sức đến chỗ ấy, cũng may là ngay giây phút định mệnh đã đến kịp lúc, chứ nếu không nàng lại phải mất đi một người mà bấy lâu nay mình yêu quý rồi.
Thấy Dung Ly cản trở mình như vậy, Đông Cung bực tức nói:
- Muội làm gì thế? Mau tránh ra! Đừng có cản ta!
Tay vẫn giữ chặt lấy lưỡi kiếm, Dung Ly cố gắng năn nỉ:
- Đừng mà! Muội xin huynh đừng hại huynh ấy mà…
Đông Cung không nói gì, hình như lần này, chàng không còn khoan nhượng như lúc trước nữa, mà mạnh tay dùng sức đè kiếm của mình xuống luôn, chàng nở nụ cười lạnh, cùng ánh mắt tuyệt tình mà lên tiếng:
- Vậy thì muội đừng trách ta vô tình.
Thấy huynh ấy như vậy, Dung Ly cũng cố chấp không kém, nàng không chịu buông tay mình ra để né sang một bên, mà lần này lại lại nhẹ di chuyển những ngón tay của mình, nắm chặt lấy lưỡi kiếm trong tay.
Người ta thường nói ‘đao kiếm vô tình’ quả không sai, cho dù có là người nào đi chăng nữa, thì một khi chạm vào nó chỉ có thể thấy máu.
Tay nắm chặt lưỡi kiếm, máu từ trong phần da thịt bị cứa đứt dần luồn theo kẻ tay mà nhỏ giọt xuống mặt đất, giờ đây lưỡi kiếm Tử Thanh đã bị nhuốm một màu máu đỏ hoe, những giọt máu xuôi theo chiều kiếm, từng giọt từng giọt một rơi xuống nơi nàng đang đứng.
Thấy muội muội của mình vì mình mà phải khổ sở như vậy, Tuyết Chinh lòng đau như cắt, nhưng do nội thương quá nặng nên không thể đứng dậy vận công nghênh chiến được với Đông Cung nữa.
Y nhìn muội ấy bằng ánh mắt xót xa, cất giọng đau đớn:
- Sao muội phải cố chấp như vậy.
Đây là ân oán giữa huynh và hắn\, cứ để cho kết thúc tại đây.
Muội nghĩ hắn sẽ nương tay với muội sao? Một kẻ vô tình như hắn sẽ không bao giờ động lòng với muội đâu! Mau tránh ra ngay!
- Muội….
Muội không thể.
Huynh mau đi đi! Trong lúc muội còn trụ nổi\, hãy đi nhanh đi! - Dung Ly vẫn không buông tay.
- Có đi thì chúng ta cùng đi! - Tuyết Chinh lúc này gượng sức đứng dậy\, định chạy lại giúp muội ấy.
- Không! Huynh mau đi đi! Muội cầu xin huynh! Đi đi! - Tay Dung Ly lúc này đã yếu sức\, không còn đủ mạnh để giữ thanh kiếm nổi nữa.
Cánh tay nàng run run\, dần bị thanh kiếm áp chế kề