- Hôm nay quận chúa có nhã hứng đến đây như vậy thật là vinh hạnh cho tướng phủ.
- Ngài không cần đa lễ vậy đâu.
Thực ra… - nói đến đây quận chúa chợt ngập ngừng suy nghĩ\, vẻ mặt có phần ưu tư\, sau đó chuyển qua một gợi ý khác - Hay là chúng ta tìm một nơi nào khác yên tĩnh tự nhiên hơn đi được không?
- Được.
…
Đông Cung hiểu ý, liền mời quận chúa tản bộ ra ngoài Bạch Liên Đình trong phủ, đồng thời giải bày những lo âu mà cô ấy không muốn nói trước đám gia nhân hầu cận.
Bạch Liên Đình gió mát hiu hiu, cảnh vật xung quanh vẫn như vậy, chỉ có lòng người là thay đổi.
Thật ra đã lâu lắm rồi Đông Cung chưa đặt chân đến nơi này, vì đối với chàng, từng quan cảnh ở đây đều gợi lại cho mình một ký ức đau lòng khó quên.
Mùa sen đã qua, nên trong hồ chỉ còn lại những chiếc lá rộng khoe mình trên mặt nước, nhấp nhô theo gợn sóng đài đài lăn tăn.
Họa may, trong hàng lá xanh mơn mởn kia lấp ló một hai búp sen nở muộn.
Cảnh hữu tình như lòng người lại có chút mâu thuẫn, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng Tịnh Nguyệt cứ mãi đứng tựa vào phiến đá cạnh đình đưa mắt nhìn xa xăm.
Dường như điều làm cô lặng người không phải vòm cảnh nên thơ mở ra trước mắt kia, mà là những phiền muộn trong lòng đang cố kìm nén.
Đông Cung đứng cạnh đó cũng không nói gì, vì chàng biết rằng quận chúa không rảnh rỗi đến mức tiện đường ghé thăm như vậy, thể nào cũng có chuyện.
Nhưng cô đã không mở lời, thì dù mình có hỏi cũng chỉ làm người ta cảm thấy khó nói.
Đứng một hồi, một giọng chất giọng nhẹ nhàng khẽ cất tiếng, qua lời nói cũng rõ người ta đang có nhiều tâm sự:
- Muội… sắp phải thành thân với Khang vương rồi…
Nghe Tịnh Nguyệt đi thẳng vào vấn đề như vậy, Đông Cung có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ phép tắc đáp lời:
- Chúc mừng muội đã tìm được ý trung nhân.
Nghe chàng nói vậy, Tịnh Nguyệt có phần tức giận quay sang nhìn chàng, nhưng cô thật sự không có lý do chính đáng nào để giận người đang đứng trước mặt mình cả.
Cô buồn buồn rồi cười thầm tuyệt vọng:
- Huynh là ngốc thật hay không hiểu vậy? Huynh rõ ràng đã biết hắn không phải là ý trung nhân của muội.
Vậy mà còn nói ra được câu đó… À mà thôi đi\, huynh cũng thật là…
Không cầm lòng được nữa, hai hàng lệ từ khóe mi của Tịnh Nguyệt bắt đầu rơi lăn dài trên má.
Cô bất giác đưa tay lên gạt chúng sang một bên tỏ ra vẻ mạnh mẽ, nhưng vẫn không tài nào kìm được chúng.
Thế là cứ mặc cho nước mắt mang đi tâm tư của mình mà thể hiện ra ngoài.
Đông Cung thấy vậy, không còn cách nào khác, liền lấy chiếc khăn tay trong người ra lau đi gương mặt ướt sũng ấy, từ từ khuyên bảo:
- Là người của hoàng thất\, đáng lẽ muội phải hiểu hôn nhân không phải là chuyện bản thân có thể tự quyết định.
Cho dù là không muốn\, nhưng cũng phải nghe theo.
Muội khóc thì cũng được đi\, nhưng nếu lỡ để người khác nhìn thấy lại lầm tưởng ta không tốt\, vậy chẳng phải sẽ lại lời ra tiếng vào sao?
- Muội xin lỗi… Là do bản thân không thể làm chủ…
- Không sao.
…
Tình cờ ngay lúc này, Dung Ly chợt rảo bước đi ngang qua, vô tình từ xa chứng kiến cảnh tượng đáng hiểu lầm ấy…
Nàng định vận động một tí cho khuây khỏa, tiện thể hít thở một tí không khí trong lành của thiên nhiên yên tĩnh ngoài kia.
Trong phủ có nhiều nơi, nhưng chỗ duy nhất nàng ấn tượng nhất vẫn là hồ sen trắng.
Lúc trước nàng thường cùng Đông Cung ngồi đấy đánh đàn thưởng cảnh, tuy đối với người khác chuyện đó là bình thường, nhưng đối với nàng, những ngày tháng xưa năm ấy thật hạnh phúc biết bao.
Đã lâu không đến, muốn khơi lại một tí hồi ức xưa nên đã cất bước đến nơi này.
Nào ngờ…
Quả thật là Đông Cung đang đứng đó, nhưng người bên cạnh chàng không phải Dung Ly, mà thay vào đó là người con gái khác.
Không ngờ sau một khoảng thời gian xa cách, cuối cùng giây phút mình mong đợi nhất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất cũng là khoảnh khắc đau lòng nhất.
Nhìn người mình yêu đưa cử chỉ thân mật với nữ nhân khác, lòng có tí không vui.
Nói không vui thế cho qua chuyện, chứ thực ra cảm giác này khó mà dùng ngôn từ để diễn tả cho xiết.
Đúng thật trong lồng ngực có hơi đau, hình như còn khó thở nữa, cảm giác máu cứ bị dồn lại rồi nghẹn nghẹn, trong đầu cứ liên tục bị chính tư tưởng của mình đả kích liên hồi, càng lúc càng inh tai đau nhức.
Dung Ly đứng lặng lẽ nhìn hai người, hình như là bọn họ đang nói gì đó, nhưng nàng lại không rõ là về thứ gì, trong lòng chợt dâng lên một điềm khát khao nho nhỏ, ước chi mình có thể nghe được những lời ấy, để xem là ngọt ngào thế nào, là ân tình ra sao…
Dường như nàng cảm thấy mình làm như vậy là không đúng, vì rõ ràng chỉ có mình nàng yêu thầm người ta, còn người ta, thì lại chẳng nói chẳng rằng tuyệt tình với mình, chẳng lẽ những chuyện lúc trước nàng đã quên hết rồi sao, còn định nuôi thêm mộng tưởng hão huyền gì nữa? Nhưng lần này, nàng muốn được ích kỷ một lần, muốn đường đường chính chính bảo rằng huynh ấy là của riêng mình nàng mà thôi.
Âm thầm dõi theo từ xa cũng chỉ làm mình thêm đau khổ, nàng chợt nở một nụ cười gượng ghịu lấn át đi nỗi sầu hiện hữu trong ánh mắt của mình, rồi quay người bước đi, xem như nãy giờ chưa từng thấy gì cả.
Bỗng Dung Ly cảm giác như có ai đó kéo tay áo nàng lại, cất giọng ngạc nhiên:
- Tiểu thư\, người sao vậy? Không muốn đến gặp tướng quân một tí ư?
Thì ra đó chính là Vân Ngọc, cô không hiểu vì sao Dung Ly lại đứng ngây người ra một hồi rồi không nói gì mà rời đi.
- Không cần đâu\, huynh ấy đang bận tiếp khách kìa\, làm phiền như vậy không hợp lễ cho lắm.
- y không phải đâu, lúc trước ngài bảo rằng nếu tiểu thư tỉnh