Bóng người từ ngoài hành lang Điện Thái Hòa dần dần xuất hiện.
Bộ dạng trông có vẻ rất khẩn cấp, tuy đi có phần loạng choạng không vững, nhưng vẫn cố gắng sải bước dài vội vã chạy vào trong khấu đầu với hoàng thượng.
Người đó không ai khác chính là Tịnh Nguyệt Quận Chúa, mặc dù vết thương trong người chỉ vừa hồi phục, thể trạng vẫn chưa tốt hẳn, nhưng đoán trước thể nào trong buổi chầu sáng nay cũng có chuyện, liền bất chấp tất cả chạy đến đây.
Hai bên có hai cung nữ kề sát phụ trợ, Tịnh Nguyệt quỳ xuống khấu đầu cầu xin:
- Bệ hạ\, xin người hãy khai ân!
Thấy quận chúa đột ngột xuất hiện như vậy, các đại thần xung quanh bắt đầu quay sang nhau bàn tán xôn xao hẳn lên.
Ai ai cũng kinh ngạc, không ngờ rằng quận chúa lại đích thân đến đây xin tội giùm cho Mạc Đông Cung.
Hoàng thượng cũng không kém phần ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy, bước xuống đồng thời đưa tay ra, mở lời:
- Mau đứng dậy! Mau đứng dậy! Sao phải làm như vậy chứ?!
Tịnh Nguyệt vẫn khấu đầu không ngẩng:
- Xin hoàng thượng hãy suy xét lại.
Vì nữ nhi\, xin người hãy khai ân cho tướng quân.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, rồi đưa tay lên miệng bắt đầu xì xầm: “Vì nữ nhi? Quận chúa nói vậy là có ý gì? Tháng sau là đại hôn rồi.
Vậy mà giờ lại đi cầu xin cho một nam nhân khác.
Chẳng lẽ…”
- Tất cả im lặng hết cho trẫm! Định làm phản hết rồi sao?!
Tất cả lập tức im phăng phắc không còn một tiếng động.
Đông Cung cũng không nói đỡ, hay biện hộ gì cho bản thân, chỉ lặng lẽ đứng nhìn người trước mặt đang vì mình xin tội thay.
Tất nhiên để một nữ nhân cầu xin giúp thì còn gì là chí khí nam tử hán đại trượng phu nữa, nhưng mà trong tình thế này, cho dù có lên tiếng, cũng chỉ làm mọi sự thêm tồi tệ hơn chứ chẳng tốt đẹp lên là bao.
- Con vừa bị thương mới khỏe lại\, có gì đứng lên trước rồi từ từ nói.
Đừng miễn cưỡng như vậy kẻo làm tổn hại cho sức khỏe.
- Nếu người không đồng ý\, nữ nhi quyết không đứng lên!
- Đến cả lời của trẫm con cũng không chịu nghe ư? - Hoàng thượng bắt đầu mất bình tĩnh - Loạn rồi! Loạn hết rồi!
Tịnh Nguyệt vẫn cứ khấu đầu mãi không thôi.
Cảm giác trong người khó chịu, có phần không ổn bắt đầu dâng lên từng chút từng chút một.
Mặc dù mũi kiếm hôm ấy của Dung Ly đâm không trúng tim, nhưng vẫn sượt qua phần da gần vai đâm sâu vào trong, so với một tiểu thư lá ngọc cành vàng từ nhỏ đến lớn chưa chịu phải vết thương nào, thì như vậy cũng tính là quá nghiêm trọng.
- Quận chúa\, người sao vậy?! - Tiếng hai cung nữ bên cạnh thảng thốt la lên\, thì ra tay của Tịnh Nguyệt đột ngột khụy xuống làm cả người nghiêng sang một bên.
Hoàng thượng thấy như vậy, trong lòng có tí xót, cùng mang trên người huyết mạch hoàng thất, nên chuyện này cũng là thường tình mà thôi.
- Được! Trẫm chịu thua con rồi! Trẫm sẽ miễn tội chết cho Mạc tướng quân\, nhưng con phải cho trẫm một lời giải thích thích đáng với các bá quan văn võ đang hiện diện tại đây.
- Tạ hoàng thượng.
Cung nữ kèm hai bên chậm rãi đỡ dậy, Tịnh Nguyệt lấy lại thăng bằng rồi đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, dừng lại ngay lúc ánh mắt mình chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của Đông Cung.
Bằng chất giọng đều đều mà rõ ràng, cô bắt đầu biện luận:
- Thưa các vị đang hiện diện tại đây\, hôm nay ta đến xin hoàng thượng khai ân không phải vì mối quan hệ riêng tư giữa ta và tướng quân.
Mà là do chuyện ta bị thương nhẹ như thế này không đáng để mất đi một vị tướng tài ba như vậy.
Hôm trước\, lúc ta gặp Dung Ly cô nương\, đã cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn.
Cứ như là bị kẻ nào đó khống chế hành động vậy.
Lúc ta tỉnh dậy\, lại nghe người kể lại rằng cô ấy sử dụng yêu pháp hãm hại rất nhiều binh lính.
Mọi người cứ cho rằng cô ấy là yêu nữ\, nhưng lỡ như sự thật hoàn toàn không phải vậy\, mà là Dung Ly đã bị một tên yêu nhân nào đó điều khiển thì sao? Há chẳng phải sẽ đổ oan cho người tốt?
Các lời bàn tán lại bắt đầu nổi lên rôm rả: “Cũng có lý, vậy mà ta không hề nghĩ đến chi tiết đó…”
- Xét về khía cạnh ấy\, lỡ như đám yêu tộc đó lại một lần nữa nổi lên xâm chiếm nhân tộc chúng ta thì sao? Đương nhiên phải phòng trường hợp đó xảy ra.
Đến lúc ấy\, chúng ta rất người tài giỏi ra điều binh khiển tướng.
Nhưng hôm nay lại vì tức giận nhất thời mà xử trảm Mạc tướng quân\, há chẳng phải sẽ mất đi một nhân tài ư? Ta mong rằng mọi người sẽ đặt việc nước lên làm đầu\, suy xét lại cẩn trọng.
Hoàng thượng sau khi nghe lời Tịnh Nguyệt nói, liền trầm tư suy ngẫm một hồi lâu.
Thấy trong đó cũng có phần có lý, quả thật nếu mất đi một người như Đông Cung, thì cơn giận tạm thời sẽ được nguôi tắt, nhưng sẽ mất lợi thế hơn so với hậu quả sau này.
Cuối cùng hoàng thượng mới đưa ra quyết định:
- Tịnh Nguyệt quả nhiên có tầm nhìn sâu rộng.
Tội chết có thể tha\, nhưng không thể không trách phạt.
Hôm nay con đã không sao rồi thì tốt.
Trẫm quyết định cấm túc Mạc tướng quân trong vòng một tháng không được ra khỏi phủ\, tự kiểm điểm lại hành vi của mình.
Các vị khanh gia còn ai có ý kiến khác?
Xung quanh không ai lên tiếng, có lẽ đều đã hài lòng với quyết định của thánh thượng.
Thấy thế, hoàng thượng mới tiếp lời:
- Được\, cứ như vậy mà tiến hành.
Còn Tịnh Nguyệt\, con hãy lui về cung Mẫu Đơn nghỉ ngơi đi.
Chuyện này đến đây là kết thúc.
- Vâng ạ.
- Tịnh Nguyệt đáp lời.
- Tạ hoàng thượng đã giơ cao đánh khẽ.
- Đông Cung cúi đầu cảm tạ long ân.
Được cung nữ dìu dắt cùng về cung, tuy gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống, nhưng vẻ mặt quận chúa có phần không vui mấy.
Có lẽ là do nãy giờ cử động nhiều quá làm ảnh hưởng đến vết thương, nên trong người hơi khó chịu; nhưng cũng có lẽ là trong lòng có quá nhiều khuất mắt không thể giải bày với người thân.
Buổi triều hôm ấy cũng nhanh chóng kết thúc, những chuyện các quan khác bẩm tấu lên thiên tử cũng không quan trọng mấy, nên cũng không đáng được nhắc đến.
Chỉ có điều, hôm nay ai ai cũng được