Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
“Tôi có cảm giác, MING là chủ mưu.”
“Ừm?”
“Nhiệm vụ bảo hộ điện hạ, còn phải chú ý tới mấy sinh viên mới gia nhập Thánh Nhân.”
Nam Cung Phiêu quay đầu sang, nghi hoặc chăm chú nhìn vào KING, thân thể cao lớn ngồi ở trên chỗ hẹp, nhìn qua quả thật có chút buồn cười.
“Trực giác?”
“Trực giác của chủ nhân luôn rất chuẩn.” Mỗ nam lái xe bổ sung một câu.
Nam Cung Phiêu khinh miệt gật đầu: “Gần đây cũng chưa tra được cái gì, vậy thì cứ thử điều tra MING một chút.”
KING không đáp lời, nhìn ngọn đèn trên đường lập lòe qua cửa xe, trong đầu như có khoảng trống. Hắn có điều gì đó mà nghĩ mãi không ra, đến ngay cả đặc tính cơ bản nhất của ma cà rồng đều không rõ ràng.
Chắc là như theo lời Senke nói, qua một khoảng thời gian sẽ chậm rãi khôi phục, có gấp cũng vô dụng.
Nam Cung Phiêu cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Aojie, chờ đợi kết nối.
“Alo, tôi đang ở nhà xác, có việc gì xin lưu lại lời nhắn sau một tiếng ‘Bíp’, xong việc sẽ gọi lại ngay.”
“… Tôi là A Phiêu đây, anh xong việc hãy điều tra một chút về MING; Xem hắn cùng Đức Húc đã từng có quan hệ gì, nhanh nhanh có câu trả lời, cần dùng gấp.” Nói xong, ngắt điện thoại, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường.
Namnhân này cũng không cần đem chức nghiệp của mình nói ra khủng bố như vậy, đáng khinh như vậy, làm cho người ta cảm thấy nữ nhân thiếu anh ta thì không được, chết tiệt cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy bên người hắn có nữ nhân xuất hiện!
Ba người trở lại Tưởng Niệm. Nam Cung Phiêu theo lẽ thường đi lên văn phòng xem xét sổ sách. KING cùng Senke an vị ở trước quầy bar, chăm chú nhìn mọi người tới lui trước mắt.
Senke buông chai bia, mỉm cười nói: “Chủ nhân, người rất được hoan nghênh.”
KING nhấp háy miệng không nói gì, sớm thành thói quen nhận những ánh mắt ái mộ của nữ nhân. Bề ngoài mê người của huyết tộc chính là công cụ dùng kiếm ăn mà thôi. Hiện tại bề ngoài cùng huyết thống cơ bản bình thường, hắn sẽ không tùy tiện tìm kiếm đối tượng.
Trời biết cổ nữ nhân này bị ai hôn qua, vị nước hoa ghê tởm này thực làm cho người ta khó chịu.
Chỉ chốc lát, Nam Cung Phiêu cầm một cái lọ màu đen, đi đến bên người KING, mỉm cười đưa cho hắn: “Đến, thử cái này xem.”
KING nhìn cái chai màu đen một chút, nhăn lại mi hỏi: “Cái gì đây?”
“Ta đoán ngươi sẽ thích.”
“…” Mỗ nam thực nghe lời uống một ngụm.
Chính là một ngụm nho nhỏ, KING lập tức sửng sốt, trong đôi mắt lam xẹt qua một tia hồng quang, nhìn chăm chú vào tên viết trên cái chai: “Hắc huyết?”
“Hắc hắc, hương vị như thế nào?”
“Ừm, có chút mùi, nhưng không phải huyết thật.”
“Đương nhiên không có khả năng là huyết thật, ta hỏi ngươi cảm giác như thế nào?”
“Có thể giải khát.”
“… Ngốc tử!” Nam Cung Phiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, đem máu đen đưa cho Senke, “Anh thử một chút đi, cảnh cáo anh đừng nói ra những lời không giới hạn.”
“…” Mỗ nam thực ủy khuất đưa lên miệng uống.
“Như thế nào, như thế nào?”
“Không sai, hẳn là rất thích hợp dùng trong quán bar. Có vẻ như có chút hương vị ma túy, thực dễ dàng say.”
“Hắc hắc! Anh này cũng không tồi.” Nam Cung Phiêu không quên vỗ vỗ vào ngực KING, “Học hỏi người ta đi, lão gia này.”
“…”
“…”
Nam Cung Phiêu xoay người sang chỗ khác, đối với soái ca đứng trong quầy bar nói: “Dặn MAN nhập thêm năm mươi thùng hắc huyết trở về, nhớ rõ lấy tặng phẩm khuyến mại.”
“Được.”
Phân phó xong, Nam Cung Phiêu hô to một tiếng, hai tay mỗi bên kéo một soái ca: “Đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”
KING nhanh chóng mang theo máu đen, lại tiếp tục giải khát.
…
Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu còn tưởng rằng thứ Bảy được nghỉ ngơi, ai biết lão đại đánh một cuộc điện thoại tới. Chết tiệt! Vương tử kia muốn tham dự một buổi yến tiệc tối, bọn họ từ buổi chiều bắt đầu, đến tận khi vương tử trở về hoàng cung, đều phải phụ trách công tác bảo an.
Điều làm cho KING cao hứng là có thể ngủ đến tận ba giờ chiều mới rời giường.
Buổi sáng, Nam Cung Phiêu cầm ba lô đi vào một câu lạc bộ tập thể hình xa hoa, trải qua một hành lang dài. Bước lên sàn nhà bóng loáng, hai bên tường trưng bày rất nhiều tranh vẽ cùng hàng mỹ nghệ, mỗi một bức tranh đều có xuất xứ từ những danh họa nổi tiếng, vô cùng tinh tế và thật sự vô giá.
Cuối hành lang dài, Nam Cung Phiêu đứng phía trước một