Edit : Linhxu
Beta: meott
Nam Cung Phiêu mang theo vết thương về nhà, Senke bị kinh hãi cực độ vội vàng đi luộc trứng gà để làm tan vết bầm. Bàn tay mềm vươn tới, cản hắn lại mang theo vết thương đi vào phòng.
KING ngồi trên sô pha, cầm bình huyết, nhìn chăm chú vào thân ảnh vội vàng kia, tò mò không hiểu vết thương của cô là do ai tạo thành? Cô còn muốn giấu diếm, chẳng lẽ muốn cho ai xem sao?
Mắt lam dời đi, liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường một cái, công tác bảo tiêu một tháng cũng đã sắp chấm dứt, nhưng là đám người kia vẫn còn chưa có hành động nào. Chẳng lẽ vết thương này của cô là để cho bọn hắn xem sao?
Ngày mai trở về trường học sẽ biết.
KING mạnh mẽ hấp một ngụm máu, đem toàn bộ huyết trong chai hấp sạch sẽ một giọt cũng không thừa, sau đó buông cái chai ra, loạng choạng trở về phòng, bổ sung giấc ngủ cho chính mình.
Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu vừa tới đến trường học, lôi kéo toàn bộ chú ý của mọi người, đặc biệt là đám nanh vuốt của MING, lại nghi hoặc nhìn cô.
Giữa trưa, khi cô gặp Đức Húc ở sân trường, mỗi người chiếm cứ một bên, hai người đứng cách xa mười thước nhìn nhau. Một làn gió thu thổi qua, lướt nhẹ trên tán lá rụng, chỉ có hai người bọn họ yên lặng bất động. Hai tròng mắt phun hỏa, hai nắm đấm nắm chặt, hai chân hơi hơi tách ra, bày ra tư thế hung mãnh, khiến ngay cả bạn học đứng bên cạnh cũng cảm giác được rõ ràng bọn họ sự thù địch giữa bọn họ.
Chỉ chốc lát, hai người xoa xoa vết thương của mình, căm tức nhìn nhau một cái rồi một người ra khỏi trường học, một kẻ đi vào phòng học, chấm dứt trận đối diện thế kỷ.
Khi Nam Cung Phiêu đi đến cổng trường, một chiếc xe thể thao màu đen đã đang đứng ở bên đường, thân ảnh cao lớn dựa vào cửa xe, hướng cô lộ ra nụ cười tà ác.
Nam Cung Phiêu vô cùng khó chịu đi đến bên cạnh hắn, bỏ tai nghe MP3 ra, nhai kẹo cao su, khẽ nhếch cằm, nói: “Làm sao, cười sáng lạn như vậy, màu sắc không đẹp sao?”
Ngón tay thon dài chậm rãi vươn tới, xoa xoa cằm của cô, MING cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới Đức Húc lại ra tay đánh nữ nhân.”
“Hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
“Các người công khai đối địch, nếu hắn gặp chuyện không may, người bị nghi ngờ đầu tiên sẽ là cô.”
“Ha ha, anh sẽ giúp tôi tạo ra chứng cớ ngoại phạm sao?”
MING mím môi, mỉm cười gật gật đầu: “Tôi thích hợp tác với người thông minh.”
“Nói nói kế hoạch của anh đi.”
Cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to nhẹ nhàng đặt hờ phía sau lưng cô, MING mở cửa xe cho cô: “Lên xe, trước tiên chúng ta làm một chuyện nhỏ này đã.”
“Ừm.”
Nam Cung Phiêu nghe lời ngồi lên ghế trên, tầm mắt ngắm MING đang đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, nam nhân này rất có phong độ đáng tiếc lại là thủ lĩnh xã hội đen, không chọc vào được.
Xe thể thao màu đen chạy như bay trên đường, đột nhiên một nam nhân cao lớn đi ra khỏi cổng trường, đôi mắt lam nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện.
Lái xe vào một khu nhà bỏ hoang, MING mang Nam Cung Phiêu đi vào một kho hàng cũ nát, mở cửa là một bạn học cùng lớp với cô, người này chính là một nam sinh trong hồ sơ của cô.
Đi vào kho hàng, Nam Cung Phiêu chăm chú nhìn xung quanh, quan sát địa hình, tầm mắt đặt ở hai cái quạt gió lớn trong kho hàng, nơi này chỉ có hai người có thể ra vào còn lại hoàn toàn kín đáo.
Hai người đi vào trong một căn phòng, chỉ thấy một nam nhân toàn thân xích lõa nằm ở trên giường, toàn thân bị trói chặt, chỉ lộ ra bộ vị trọng yếu có chết cũng không cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ba mỹ nữ ở bên cạnh phun ra chất lỏng kích tình.
Nam Cung Phiêu nhìn nhìn nam nhân, mặt hắn bị bịt kín, nhưng dung mạo người này có chút quen.
MING chỉ chỉ nam nhân, mỉm cười nói: “Hắn ăn MK5( một loại xuân dược), sẽ có thể giữ trạng thái hưng phấn trong hai ngày.”
“Ha ha, nam nhân này sắp thành đồ bỏ đi rồi.”
“Không! Thể chất hắn cường thịnh, không dễ dàng phí như vậy.”
Nam Cung Phiêu cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn MING: “Muốn tôi làm như thế