Edit : Linhxu
Snow tao nhã đi trở về đại sảnh phòng tổng thống, ngồi ở trên sô pha, cầm lấy cái cốc có chân dài, hơi hơi giơ lên, cười nói với KING: “Muốn uống một ly không?”
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm hắn một cái, đưa bức họa cho KING, cầm lấy cặp da đen, vỗ vỗ bả vai KING: “Ta đi nối mạch điện, ngươi bồi hắn đi.”
“…”
“Ta giúp ngươi.”
Caligula xung phong nhận việc giơ tay lên, đang muốn đi theo Nam Cung Phiêu đi vào phòng, KING vội vàng rống hắn lại: “Ngươi ngốc ở trong này cho ta!”
“…” Caligula sửng sốt, quay đầu lại nhìn KING.
Snow hơi nhíu mày, vươn tay giơ ly rượu lên: “Hắn sẽ không dùng huyết nô của ngươi.”
Caligula gật gật đầu: “Ta chỉ là đơn thuần muốn hỗ trợ mà thôi.”
KING lạnh lùng nhìn chăm chú vào Caligula, một lát sau phát hiện hắn cũng không có gì khác lạ mới chậm rãi gật đầu. Caligula nở một nụ cười hiền lành, xoay người đi vào phòng làm việc của bọn họ.
Tầm mắt Snow dừng trên tay KING, tò mò hỏi: “Đó là tranh sao?”
“Ân.”
KING ngồi xuống sô pha, bỏ bức họa sang một bên, thực tùy tiện cầm lấy cái chai, đổ đầy một ly chất lỏng màu đỏ. Nơi này ngoại trừ Nam Cung Phiêu, ba nam nhân đều là ma cà rồng, đương nhiên biết trong cái ly này là cái gì.
“Ai ?”
“Của nàng.”
“Có thể cho ta xem không?”
“Tùy tiện.”
Snow buông chén rượu xuống, cầm lấy bức hoạ cuộn tròn mở ra, mắt vàng bỗng dưng lóe ra, nụ cười chợt đông cứng lại, mày nhướng cao, ánh mắt xẹt qua một tia đau thương.
KING vừa nhấm nháp máu tươi cực phẩm, vừa lưu ý vẻ mặt biến hóa của hắn, từ khi nhận thức hắn(Snow) tới nay, vẫn chưa từng thấy nụ cười biến mất trên mặt hắn.
“Fola đệ III, tộc trưởng Dracula nổi tiếng; điện hạ Dracula.”
“Ngươi biết hắn?”
“Ha ha… Hắn và Fola đệ III, bá tước Transylvania có bộ dạng thực giống nhau, chỉ khác mỗi màu mắt, không phát hiện đôi mắt hắn và mắt của ngươi rất giống nhau sao?”
“…” KING sửng sốt, nhìn vào bức họa, hai người bọn họ đều có con ngươi màu lam, nhưng vẻ ngoài thì khá khác nhau.
“Ngươi kế thừa lam mâu của hắn, mẫu thân của ngươi đến từ Romania nữ bá tước Avis. Mà ta, lại kế thừa mắt màu vàng của mẫu thân, còn có vẻ ngoài của xinh đẹp nàng.”
“Ngươi nói… Ta và ngươi là huynh đệ?”
Snow mỉm cười gật gật đầu: “Ta thích bộ dáng mất trí nhớ của ngươi, ca ca!”
“WHY?”
“Ít nhất hiện tại ngươi thực đáng yêu.”
“… Mẫu thân đâu?”
“Ngươi hỏi mẫu thân ngươi, hay là mẫu thân của ta?”
Nghe ngữ khí Snow rốt cục KING cũng biết, bọn họ là huynh đệ cùng cha khác mẹ, theo bản năng hỏi một câu: “Mẫu thân của ngươi!”
Hắn tựa hồ muốn biết về mẫu thân của hắn(Snow), cảm giác quan trọng hơn mẫu thân mình, tại sao lại thế?
Snow lắc đầu: “Bộ dạng này của ngươi vẫn an toàn hơn, ca ca của ta.”
“…” KING nghi hoặc nhìn hắn(Snow), ánh mắt kiên định nói cho hắn(KING), cho dù hỏi nữa cũng chỉ uổng phí khí lực. Bất quá, hắn rất muốn biết bí mật trong đó.
Chẳng lẽ thật sự muốn hắn đi tìm MING sao?
Không! Hắn sẽ không để cho nam nhân kia được sơ ủng !(đừng thắc mắc, sẽ giải thích sau nha’’’’’’’’’’)
…
Quay ngược thời gian một chút, Nam Cung Phiêu xách cặp da đen đi vào phòng làm việc, cầm lấy một cuộn dây dẫn, lấy dây anten ra, lại lấy trong cặp da đen ra ba cái TV loại nhỏ, nối vào dây dẫn, lắc lắc dây anten, kiểm tra tín hiệu nhận được.
“Thoạt nhìn rất chuyên nghiệp.”
Tiếng nói rầm thấp đột nhiên vang lên phía sau, Nam Cung Phiêu lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt tán dương của Caligula, khẽ gật đầu.
Caligula tiến lên vài bước, nhìn đống công cụ loạn thất bát tao trên bàn, dò hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Nam Cung Phiêu nhăn mặt nhíu mày, lấy trong cặp da ra một khẩu súng đặc chế nhỏ, và năm viên đạn cho hắn: “Ngươi biết lắp đạn vào súng không?”
Caligula nhìn chăm chú vào súng lục, mỉm cười nhận lấy: “Thử xem.”
“Ân.”
Caligula ngồi trên ghế bắt đầu nghiên cứu súng lục, Nam Cung Phiêu vừa điều chỉnh tín hiệu, vừa chú ý đến hắn, nếu hắn lắp được đạn, liền chứng minh hắn chắc chắn là Cung Trữ Trạch.
Bởi vì khẩu sung này được thiết kế đặc biệt, chỉ có thể lắp hai viên, hơn nữa không phải lắp đạn ở phía ngoài tay cầm, mà phải kéo một cái chốt từ bên trong. Bí mật này chỉ có ba người nàng, Nghiệt Thần bà Cung Trữ Trạch biết. Về phần phương pháp tháo dỡ cũng rất đặc biệt, không giống với sung lục bình thường.
Rất nhanh Nàng sẽ biết ma cà rồng tương tự như Cung Trữ Trạch này, rốt cuộc có phải chính là Cung Trữ Trạch hay không!
Caligula đang tỏng trạng thái rối rắm, hắn đương nhiên biết rõ đây là súng lục chuyên dụng tự vệ của Nghiệt Thần và Nam Cung Phiêu, nếu không lắp được đạn, sẽ chứng minh hắn không phải Cung Trữ Trạch, sẽ mai một một cơ hội báo thù rất tốt.
Nếu hắn lắp được đạn, sẽ chứng minh chính mình chính là Cung Trữ Trạch, nàng sẽ như thế nào? Nàng còn yêu hắn không? Nàng muốn quay lại như trước, một lần nữa ở cùng một chỗ với hắn không?
Không! Hắn không cần như vậy!
Hắn đã chết một lần rồi, nếu còn tiếp tục bị nữ nhân này khống chế, không khỏi rất uất ức!
Chủ nhân nói qua, ma cà rồng có thù tất báo !
Nhưng là chỉ cần nghĩ đến sẽ xuống tay với nàng, tâm hắn liền như đao cắt, không thể thương tổn nàng một phân một hào, thật sự làm không được.
Nếu đổi ý, chủ nhân sẽ làm gì hắn?
Nếu là lấy mạng đền mạng, hắn… Sẽ hy sinh vì nàng sao? Mạng của hắn đã sớm chấm dứt trên tay ở nàng, chẳng lẽ còn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ sao? Là nàng phản bội hắn trước, không phải sao?
Đúng! Hắn là ma cà rồng, hắn phải học nhẫn tâm, học khống chế nhân loại thấp kém, học nắm giữ được hết thảy!
Tha thứ cho sự ích kỷ của hắn!
Nam Cung Phiêu thấy hắn ngồi bất động lâu như vậy, nhẹ giọng hỏi: “Không lắp được sao?”
Caligula hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tháo súng lục ra, cầm hai viên đạn ấn vào trong hộp đạn, lắp lại như cũ, sau đó giao cho nàng: “Còn còn lại ba viên đạn.”
“…” Nam Cung Phiêu sửng sốt cả người, nhìn chăm chú vào súng lục đã được lắp xong, còn có ba viên đạn thừa.
“A Phiêu, là ta!”
“Không! Không phải ngươi, không phải ngươi! !”
“A Phiêu!”
“Ngươi không được lại đây!” Nam Cung Phiêu lui về phía sau từng bước, xua tay, nhìn chăm chú vào tuấn dung làm cho nàng áy náy kia.
Caligula thực nghe lời, bình tĩnh đứng đối diện nàng, mày nhướng cao, nói: “Thực xin lỗi, ta…”
“Ngươi gạt ta , ngươi nhất định là đang gạt ta !”
“Không! Ta là Trạch của ngươi.”
“…” Nam Cung Phiêu chậm rãi lắc đầu, hai mắt mù sương, đáy lòng dâng lên một cảm giác đau đớn.
Nàng sợ!
Nàng rốt cục cũng biết hai chữ sợ hãi.
Nàng sợ hắn gạt nàng, nàng sợ hắn không phải Cung Trữ Trạch, nàng sợ hãi mọi thứ về Cung Trữ Trạch!
Nàng thật sự sợ!
Thừa dịp nàng không chú ý, Caligula tiến lên mấy bước, kéo nàng vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, thật chặt .
“A Phiêu, ta nhớ