Edit: LuckyAngel
Beta: Hana
“Cô đang nhìn tôi sao?”
Nam Cung Phiêu tầm mắt vẫn nhìn hai cái răng nanh đang lộ ra, không có phản ứng gì. Khi nãy thấy cảnh kiếm ăn của ma cà rồng, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng là lại bị vẻ mặt tà mị kia hấp dẫn, hai chân giống mọc rễ, không đứng dậy.
Trong đầu lúc này chỉ có hai chữ: sợ hãi! !
Thân thể cao lớn của KING, đi về phía cô. Đôi mắt đỏ dần dần khôi phục màu lam, con ngươi đẹp mê người đảo qua, càng phát ra tiếp cận, cảm giác mãnh liệt khiến cho hắn khóe môi cong lên.
Lần đầu khi gặp cô chỉ thấy hình ảnh đó là một nữ nhân cường hãn, chẳng qua chỉ là nhìn thấy bộ dáng uống máu của hắn, liền dọa thành như vậy?
Nữ nhân này thật làm cho người ta đoán không ra.
Đầu lưỡi ướt át của KING khiêu khích liếm cánh môi của mình, chỉ chốc lát liền đứng ở trước mặt cô, cùng cô nhìn nhau. Lần đầu tiên bình tĩnh gần gũi đánh giá như thế KING mới phát hiện tiểu quỷ này có cái làm cho hắn thập phần vừa lòng, con ngươi đen của cô rất đẹp, như nước trong veo, thực đáng yêu.
Ngón tay thon dài, bất giác để ở trên cằm, môi bạc hơi hơi mở ra: “Xin chào mê người…”
Nam Cung Phiêu hoàn toàn bị mờ mịt bởi sự hấp dẫn của hắn, thẳng đến khi bên hông xuất hiện đại chưởng, mới làm cô tỉnh lại.
Tay cô mạnh mẽ lôi kéo bàn tay lạnh như băng kia, thân mình không khỏi bị sự rét lạnh của hắn cuốn hút, rùng mình một cái, không nghĩ tới nam nhân này thân thể so với ban đêm còn lạnh hơn!
KING không hờn giận vì sự giãy dụa của cô, nắm chặt bàn tay đang quấy rối ka “Nhìn tôi, A Phiêu.”
Nam Cung Phiêu không khỏi nuốt nước miếng xuống, bị lạc trong cái nhìn chăm chú của hắn. Không phải chưa thấy qua đôi mắt màu xanh cuả người tây phương, nhưng người nam nhân có đôi mắt mà lực hấp dẫn thật chết người, sắp hít cả người cô vào trong hai khỏa ánh sáng ngọc bảo thạch.
“Cô đang dụ dỗ tôi sao, bảo bối…”
Hàn khí nhè nhẹ phun lên hai má của cô, tiếng nói trầm thấp trở nên khàn khàn. Thân thể nhỏ nhắn của cô đã thành công trong việc khiêu gợi lên dục vọng của hắn, còn có khát vọng nhấm nháp máu tươi…
“SORRY, chính là có điểm tò mò… Ách!”
Nam Cung Phiêu còn chưa nói xong, cánh tay bên hông không khỏi buộc chặt, đem cô cả người gấp khúc về sau.
Hai người thân thể chặt chẽ dán, không có chút khe hở. Khí lạnh như băng theo quần áo mỏng manh xuyên qua, cơ thể hoàn toàn bị hàn khí bao phủ, lạnh lẽo đến tận xương.
Nam Cung Phiêu tầm mắt đặt ở đôi môi đỏ sậm kia, run run nói: “Tôi, anh… anh nói muốn uống máu của tôi” ác ma cà rồng thật ác!
Trong lòng sợ hãi đến chết, hoàn toàn quên mất cách chống cự hắn.
“Tôi muốn nếm thử hương vị của cô…”
“Anh… anh không phải đã uống rồi sao?”
“Không đủ, cho tôi một chút nữa được không?”
“Nhưng rất đau!”
“Lần đầu tiên sẽ đau, nhưng lần sau sẽ không…” tiếng nói đã rơi xuống gáy bộ, đầu lưỡi ướt át tà ác liếm lên chiếc cổ mảnh khảnh.
Nam Cung Phiêu không khỏi rung rung thân mình, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc: “Không cần! KING, chúng ta không thể”
Đột nhiên, một vật cứng rắn – tiến lên gáy, Nam Cung Phiêu bỗng dưng trợn to đôi mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vách tường trước mắt, hai bàn tay nắm chặt, nhưng không cách nào sử dụng.
Đôi mắt xanh của KING bỗng nhiên thay đổi, biến thành đôi mắt màu đỏ, bắt đầu điên cuồng mà hấp thụ sinh mệnh của cô. Môi bạc hơi hơi gợi lên, hương vị máu ngọt ngào, tràn ngập sinh mệnh quật cường, là cái cực phẩm.
“Oanh!” một tiếng sét xuất hiện trong đầu của Nam Cung Phiêu, cảm giác được trời đang dần dần đổ mưa, từng trận mưa lạnh như băng rót vào trong đầu, từ đầu khuếch tán đến toàn thân. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, thân mình không khỏi run run lên.
Dần dần, gáy của cô bắt đầu