Edit : Linhxu
Sợ bóng sợ gió một hồi, khi bốn người trở lại khách sạn thì trời đã chạng vạng tối, Senke đã chuẩn bị tốt bữa tối phong phú đợi bọn họ. Đương nhiên, phần lớn đều do khách sạn cung cấp, hắn chỉ hâm nóng lên mà thôi. Hơn nữa, nơi này chỉ có một mình phiêu tiểu thư ăn thực phẩm chín, công việc của hắn công tác cũng có vẻ đơn giản.
Bữa tối, sau nghỉ ngơi một lúc, Nam Cung Phiêu liền đi vào phòng ngủ, buổi chiều cảm xúc quá mức căng thẳng khiến nàng cảm thấy phi thường mệt mỏi, không phải là vì có chuyện xảy ra, mà là vì phải đối mặt với ánh đèn loang loáng cả buổi, còn có âm thanh ầm ĩ quá đáng, đều khiến cho nàng chán ghét cực độ.
King đã nói qua không phải ma cà rồng, nhưng vì sao lại sợ náo nhiệt, sợ ánh sáng chứ?
Kỳ quái!
Rõ ràng mệt đến đòi mạng, chỉ cần nhớ tới mấy thứ này là nàng đã không thể im lặng nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng thoảng qua khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc, còn có dáng người làm cho nàng mê muội, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra cười nhẹ.
Bên kia, trong phòng công tác, Senke và KING ngồi trên giường, nhìn tivi theo dõi, thỉnh thoảng liếc nhìn tivi đnag chiếu chương trình giải trí.
King hít sâu một hơi, nằm ở trên giường, hai tay gối sau đầu, nhẹ giọng hỏi: “Senke, trước kia ta là người thế nào?”
Senke vội vàng buông điều khiển từ xa xuống, học KING giả thở dài, nằm ở bên cạnh hắn, trả lời: “Trước kia chủ tử rất lạnh, không có cảm tình gì, sẽ không để mắt nhìn một nữ nhân, ít nhất sẽ không làm partner của phiêu tiểu thư.”
“…” Nghe Senke nhắc tới nàng, KING liền không tự chủ được nhớ tới thân ảnh tinh tế cuồng dã kia.
“Cơ hồ bên cạnh chủ nhân không có nữ nhân xuất hiện, ngươi không thích chạm vào thân thể nữ nhân, hoặc là đơn giản phát tiết, sau đó ngươi sẽ trực tiếp đá nàng ra ngoài phòng, cũng sẽ tuyệt không sẽ để cho nàng cưỡi trên người ngươi.”
“…” King hơi nhíu mày, lườm hắn(Senke) một cái, không ngăn cản hắn(Senke) tiếp tục.
“Vì ta được ở gần chủ nhân nên nhóm dơi dơi nữ rất ghen tị, mới có thể khu trục ta, hại ta tách khỏi chủ nhân.” Senke bày ra vẻ nặt thảm thương, hai mắt lưng tròng nhìn KING, “Tuy rằng ta không biết vì sao chủ nhân lại rời khỏi lâu đài Dracula, nhưng ta cho rằng chủ nhân không có trí nhớ, căn bản là không giống chủ nhân.”
“Ân?”
Senke chu miệng lên, không hờn giận cau mày: “Ngươi rõ ràng là hấp huyết vương, vì sao còn muốn nghe lời người khác? Một chút uy nghiêm cũng không có. Phiêu tiểu thư là thực đáng yêu, nhưng nàng chỉ là một nhân loại thấp kém, rất không biết tôn trọng huyết tộc, nàng không nên thô bạo đối với ngươi như thế.”
“Nga.” KING lại quay đầu đi, nở nụ cười nhẹ, những người khác không sao cả, chỉ có nàng… Rất tốt.
Thon dài ngón tay hơi hơi xẹt qua hai má KING, Senke lộ ra nụ cười ôn nhu: “Chủ nhân rất nặng nghĩa khí, rất tốt với ta, nhưng ta vẫn thích chủ nhân trước kia, sẽ không giống hiện tại, lạm dụng tình cảm.”
“… Lạm dụng tình cảm?”
“Đúng rồi, tình cảm ma cà rồng rất ít ỏi, tuyệt đối không thể tách ra, nếu không sẽ càng thêm cô độc, thêm cừu hận.”
“Cừu hận?” Lam mâu xẹt qua một tia nghi hoặc, trở nên thâm thúy, mê mang. Tình cảm của hắn từng dành cho ai đó sao sao? Đã từng chuyên chú dành ột người sao?
Từ khi hắn mất trí nhớ tới nay, chỉ nhớ rõ một cái tên Chân Mịch, đây là đại biểu cho việc hắn vẫn yêu nàng như cũ?
Vậy thì còn Nam Cung Phiêu? Sao nàng lại có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của hắn?
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đỏ xẹt qua, Senke theo bản năng nhoài người lên che cho KING, xoay người một cái, “Ba!” thanh âm nhỏ bé xuyên thấu qua thủy tinh, “Lách cách!” thủy tinh vỡ vụn rơi xuống người Senke.
“Ách…” Senke thống khổ nhăn mi lại, ghé vào trên người KING, thở phì phò.
“Xảy ra chuyện gì ! !”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Nam Cung Phiêu lao tới, thoáng nhìn thấy KING đang ở trần, Senke thì đang khóa ngồi trên người hắn(KING), vẻ mặt ủy khuất, mỗ nữ lập tức nhíu mày, tư tưởng nhiễm màu sắc hủ nữ.
King không giải thích, đỡ se dậy, thấp giọng nói một câu: “Giúp hắn nhìn xem miệng vết thương.” Cánh chim màu đen bỗng nhiên xuất hiện, tung mình ra ngoài
“…”
Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh Senke, tà ác nhăn mặt nhăn mũi, nheo đôi mắt lại nhìn chăm chú vào hắn(Senke), bàn tay mềm thong thả vươn về phía quần lót của hắn.
Senke vội vàng kéo lấy quần mình, khẩn trương nhìn nàng: “Phiêu tiểu thư, cô… cô làm gì?”
“Hắc hắc, bị KING bạo cúc đi? Đến, để tỷ tỷ nhìn xem cái mông đáng yêu của cậu bị thương đến mức nào? Ha ha… Ha ha… Nam Cung Phiêu cười gian.(@@@ bó tay vs Phiêu tỷ a!!)
“… Không phải ! Tôi trúng… Trúng đạn rồi!”
“Tôi biết, súng của hắn thực mạnh!” Tối hôm qua nàng mới dùng qua, đương nhiên biết.
“… Phiêu tiểu thư, tôi… Tôi là phần eo bị trúng đạn bạc.”
“Ân?” Nam Cung Phiêu càng nghe càng thấy không thích hợp, vội vàng xoay người hắn lại, thoáng nhìn thấy khe hở bàn tay đặt bên hông hắn chảy ra đầy máu tươi.
Bàn tay mềm thật cẩn thận kéo tay hắn ra, hai tay kéo lấy quần áo, mạnh mẽ xé ra, lộ ra một lỗ máu nhỏ, đầu đạn màu bạc không ăn sâu.
“Tôi từng thấy đầu đạn này, anh chờ một chút, tôi đi lấy dụng cụ!” Vừa nói xong, thân ảnh kiều nhỏ phóng ra khỏi phòng như một cơn gió.
“…” Senke nghe thấy vậy ra một trận mồ hôi lạnh, nàng đi lấy dụng cụ? Chẳng lẽ muốn lấy đầu đạn ra a? Phiêu tiểu thư nói như thế hắn nào có thể tin a? Chẳng lẽ nàng cũng giống chủ nhân mắt có thể nhìn xuyên qua mọi vật?
Không phải a, nếu phiêu tiểu thư có mắt thấu thị làm sao có thể cho rằng hắn và chủ nhân có quan hệ chứ?
Thời điểm mỗ nam còn đang trầm tư, Nam Cung Phiêu đã cầm một cái cái hộp nhỏ, chạy vào, một tay đem đẩy Senke ngã xuống giường, lấy từ trong hộp nhỏ ra một cái kéo, vẫn chưa xuống tay, Senke mạnh mẽ đè tay nàng lại, sợ hãi nói: “Phiêu tiểu thư, cô… cô được không a?”
“Đừng nhìn!” Nam Cung Phiêu bỏ tay hắn ra, cầm lấy khăn mặt lau sạch miệng vết thương.
Toàn thân Senke trở nên căng thẳng, cắn mạnh môi dưới, chỉ biết run run, cái mạng dơi dơi của hắn đều nằm ở trong tay phiêu tiểu thư, nàng trăm ngàn đừng khẩn trương a.
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm hắn một cái, cầm lấy cái bật lửa, hơ qua cái kéo, vừa tiến hành tiểu phẫu, vừa hạ giọng nói: “Loại thủ thuật nhỏ này tôi đã làm rất nhiều lần, đây là môn bắt buộc của đặc công. Thực là không hiểu hai chủ tớ các người, sao cứ làm như không tin ta chút nào, hoài nghi năng lực của ta.”
“…” Senke cảm giác phần eo như sắp bốc cháy, còn có cảm giác lo lắng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đã không thể trả lời vấn đề của nàng.
Chỉ là một thủ thuật nhỏ, hắn chịu được!
“Nam tử hán đại trượng phu, bị thương một chút có tính là gì, anh cũng đừng coi mình là dơi dơi nữa, thả lỏng đi.”
Senke càng thêm thống khổ nhăn mi lại, ở trong mắt nàng hắn đã sớm là cô dâu nhỏ của chủ nhân rồi!
Bàn tay mềm đột nhiên vỗ vỗ đùi hắn, Senke hơi run một chút, Nam Cung Phiêu hét lên: “Anh thả lỏng một chút a, bản thân đã mấy trăm tuổi, da thịt cứng rắn đến đòi mạng, làm sao cắt a? Anh như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiến độ giải phẫu, sẽ càng đau. Nếu làm không tốt đợi lát nữa tôi mà cắt nhầm vào mạch máu. Anh mà chết, ta đi chỗ nào tìm một con dơi dơi khác cho KING a?”
“… o, ok!” Dưới sự đe dọa của Nam Cung Phiêu, Senke hít sâu một hơi, tận lực giao thân xác ra, trầm tĩnh lại, hắn và chủ nhân vừa gặp lại, mới không cần tách ra đâu.
Vào thời điểm hắn quyết tâm bình tĩnh lại, đột nhiên một chiếc khăn mặt được nhét vào trong miệng hắn, Senke giật mình trợn mắt.
Đừng cắn môi nát, ta muốn đến đây, nhẫn nại một chút.
“… Ân!”
Tầm mắt Nam Cung Phiêu trở lại miệng vết thương, mày hơi hơi nhíu lại, bắt đầu xử lý miệng vết thương của hắn. Senke quay đầu đi, nhìn chăm chú vào cảnh đêm ngoài cửa sổ, tự gây áp lực ình, không cần suy nghĩ đến cái kéo đnag chạy loạn bên hông, còn có da thịt tinh tế kia.
Chết tiệt! Hắn(KING) lại muốn đi nơi nào!
Thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài ban công, KING từ bên ngoài trở về, bạc môi nhếch lên, mày nhướng cao, đi đến bên người Senke, Nam Cung Phiêu cũng không bị hắn ảnh hưởng, chỉ có Senke dùng bộ dáng thống khổ nhìn hắn.
Lam mâu nhìn nhìn miệng vết thương của hắn(Senke), xoay người đi đến trước cửa tủ lạnh, lấy ra một bình huyết, đi trở về bên cạnh Senke, mở nắp ra cho hắn mở ra, cắm ống hút, bỏ khăn mặt ra, nhét ống hút vào miệng hắn(Senke): “Uống!”
Senke chớp chớp mắt, cau mày: “Chủ nhân, đây là… Cuối cùng… , ta không thể…”
“Nếu ngươi không hấp huyết sẽ biến thành dơi dơi bình thường!”
“…” Senke khuất phục sự nghiêm túc trong ánh mắt KING, ngoan ngoãn ngậm lấy ống hút, vừa tiếp xúc với mùi máu tươi, hắn liền không thể dừng lại mạnh mẽ hấp.
King thấy hắn vội vàng uống máu, tầm mắt lại chuyển đến trên người Nam Cung Phiêu, không thể hoài nghi, sao nàng lại có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Nam Cung Phiêu dùng một cái kép gắp đầu đạn ra, rút khẩu súng lục loại nhỏ trên đùi ra, lấy ra một viên đạn, mở đầu đạn ra, nhướng mi, liếc mắt ngắm Senke một cái, thấy toàn bộ tinh thần hắn đều đặt vào bình huyết, phỏng chừng hiện tại hắn sẽ không sợ đau nữa đi?
Nghĩ đến đây, nàng không nói gì, lấy thuốc sung rắc đều trên miệng vết thương của Senke, cầm lấy cái bật lửa, chọn mức lớn nhất, nhanh chóng xẹt qua miệng vết thương.
Chỉ thấy “Oanh” một tiếng, thuốc sung gặp lửa nổ tung, bốc lên một là khói trắng.
Khi Nam Cung Phiêu còn đang nhìn Senke, KING đã vươn tay cầm lấy bình huyết của hắn, mỗ nam vinh quang té xỉu ngã xuống giường.
Nàng cầm lấy khăn mặt lau vết máu trên tay, nhún nhún vai nói: “Đây là phương pháp tiêu độc tốt nhất, tôi cũng không biết anh ta sợ đau như vậy.”
King bất đắc dĩ cúi mắt xuống, nhìn Senke, giải thích nói: “Anh ta sợ lửa.”
“… Nha. Quên , sorry.”
“Miệng vết thương như thế nào?”
“đã lấy viên đnạ ra, may nhờ có thủy tinh ngăn cản, nên vết thương không sâu, băng bó xong sẽ không sao .”
“Nga.”
Nam Cung Phiêu lấy băng vải trong hòm ra, bắt đầu vòng qua eo Senke, KING phi thường muốn nói để hắn làm, nhưng hắn không muốn phá hỏng tư thế này, đành phải cố nén , nhìn chăm chú vào hai luồng mềm