Vân Hiểu đưa tới một chén canh.
Người mang vẻ mặt cao ngạo ngồi đối diện cũng rất tự nhiên nhận lấy, ưu nhã thưởng thức canh.
Không thể nhìn ra nửa điểm bộ dạng uống một hơi hết ba chén canh.
Ngửi thấy mùi cơm chín, Bạch Duật cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến bàn cơm, nhanh tay đưa bát cho Vân Hiểu.
“Thơm quá, ta cũng muốn một chén, nhớ cho nhiều nấm nha.” Quên sạch cái gọi là khiếp sợ hay kính sợ, còn không cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của người ngồi bên.
Hừ! Ngu xuẩn!
╭∩╮ ( ︶︿︶) ╭∩╮
Dạ Uyên tăng tốc độ uống canh trong chớp mắt.
Vân Hiểu không quá hứng thú với canh, múc canh cho hai người xong mới nhấc đũa lên, vừa ăn được hai miếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hơi nghi hoặc hỏi: “Tổ sư gia, tu luyện huyền thuật là dẫn khí nhập thể, sau đó mới có thể sử dụng thuật pháp phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Dạ Uyên chưa kịp trả lời đã bị Bạch Duật tranh trước.
“Nếu không dẫn linh khí vào trong cơ thể, thì không thể sử dụng.
Dù là pháp thuật gì thì cũng cần linh khí mới thi triển được.”
“À.” Thần sắc Vân Hiểu không đổi, nhưng mi tâm hơi nhăn nhăn.
“Nếu dẫn mà vẫn không đi vào thì phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì dẫn không……” Bạch Duật ngừng uống canh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt trợn to, nhìn về phía nàng, nói:
Ngươi…… Ngươi vẫn chưa bắt đầu nhập đạo tu luyện sao?"
Dẫn khí nhập thể chính là bước tu luyện đầu tiên, nhớ hồi xưa lão cũng tốn vài tháng mới thực hiện được dưới sự trợ giúp của sư tôn.
Rõ ràng là tư chất nha đầu nghịch thiên như vậy.
Tổ sư gia cũng ăn chực ở đây nửa tháng rồi.
Sao có chuyện lâu như vậy nha đầu vẫn không làm được.
“Ừm, dẫn không được.” Vân Hiểu gật đầu, nàng đã thử rất nhiều lần dùng những phương pháp dựa theo sách.
Ban đầu nàng cho rằng phương pháp của mình có vấn đề.
Nhưng sau tính toán kĩ các khả năng xảy ra, nàng phát hiện cho dù nàng làm như thế nào, những điểm sáng linh khí đó mỗi lần đến gần nàng đều tan ra.
Thật giống như…… “Ta sinh ra phản ứng bài xích linh khí.”
“Sao có thể?” Lão nhân vẻ mặt không tin nổi.
“Ngươi không phải là yêu ma quỷ quái, sao linh khí lại bài xích ngươi?” Nói xong lại thấy không dám chắc, lão nhìn về hướng Tổ sư gia đang chuyên tâm uống canh.
Lúc này, Dạ Uyên mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đồ tôn, cau mày có chút không vui.
Đang thời điểm ăn cơm lại đi thảo luận vấn đề tu luyện, tật xấu này nhất định phải sửa.
“Đưa tay cho ta.” Hắn trầm giọng nói.
Mắt thấy Vân Hiểu duỗi tay ra, hắn một tay uống nốt chén canh, một tay đặt lên mạch môn của đối phương.
Tiếp theo, trong chớp mắt, Vân Hiểu cảm thấy một luồng khí mát lạnh quen thuộc mạnh mẽ xông vào, khác ở chỗ lần trước vào từ trán, lần này truyền từ tay.
Luồng khí kia lưu chuyển một vòng trong cơ thể nàng.
“Hả?” Dạ Uyên kinh ngạc nhìn Vân Hiểu.
“Ngươi không có Huyền Mạch!”
“Cái gì!” Vân Hiểu còn chưa kịp hỏi Huyền Mạch là gì, Bạch Duật đã bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
“Không thể nào! Thế gian này làm gì có người không có Huyền Mạch.
Đúng rồi, nàng còn dùng được tử phù, sao có thể không có Huyền Mạch.”
Dạ Uyên cau mày càng sâu hơn.
Huyền Mạch là căn bản của tu luyện, linh khí trên thế gian phải thông qua Huyền Mạch để đi vào cơ thể.
Hắn đã tra xét kĩ, trên người tiểu đồ tôn thực sự không có Huyền Mạch.
Lần trước hắn vì giải thích nghi hoặc cho nàng nên đã truyền vào một tia linh khí.
Đáng lẽ ra nhờ tia linh khí đó, nàng hẳn phải nhập đạo dễ dàng rồi.
Hiện giờ, hắn phát hiện tia linh khí kia đã biến mất sạch sẽ.
Nàng đoán không sai, thân thể của nàng đúng thật bài xích linh khí.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người nhìn Vân Hiểu càng thêm kỳ quái.
Thật đáng thương, lần đầu tiên nghe nói trên đời tồn tại người không có Huyền Mạch.
Vân Hiểu: “……” Ánh mắt thương xót người khuyết tật này là cái quỷ gì?
- _-|||
Nàng thở dài một tiếng, khác với phản ứng khiếp sợ của hai người kia, nàng bình tĩnh tiếp nhận sự việc.
Nàng vốn dĩ không phải người của thế giới này, thân thể khác biệt cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ nàng đại khái cũng đoán được nguyên do.
Đơn giản vì hệ miễn dịch của nàng phát huy tác dụng mạnh mẽ, ngăn vi khuẩn gây bệnh ( linh khí) xâm nhập vào cơ thể mà thôi.
Sau khi nhớ lại nguyên lý vận hành của hệ miễn dịch trong cơ thể con người, nàng hít sâu một hơi nói:
“Nói cách khác, ta không thể tu đạo đúng không?”
Hai người sửng sốt, cẩn thận suy ngẫm.
Theo lý thuyết không có Huyền Mạch thì không thể dẫn linh khí