"Đạo hữu chớ đùa giỡn ta." Vẻ mặt lão nhân gấp đến độ sắp khóc.
"Tro phù của ngươi hiện tại vẫn còn tàn lưu linh khí, vừa nhìn liền biết là linh phù cao cấp, loại bảo bối bậc này làm sao có thể tùy tiện tặng người khác? Lại nói, ngoại trừ người trong Huyền Môn, làm gì còn ai ở lại chịu đựng loại khí trời trên Quý Sơn?"
"Tôi bị lá bùa này đưa đến, còn không biết làm sao để về được đây?"
"Chẳng lẽ là chỉ xích phù?" Lão nhân vẻ mặt khiếp sợ, vẫn mang chút hy vọng hỏi: "Ngươi......!Ngươi thật sự không phải người trong Huyền Môn?"
"Không phải!" Nàng lắc đầu.
Trong chớp mắt, lão nhân suy sụp cả người.
Vừa rồi còn mạnh như rồng như hổ, nháy mắt giống như cà tím hứng sương, cả người đều ủ rũ.
"Ai! Ý trời...ý trời" Lão nhân thở dài một tiếng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Lão đi về phía chiếc đai lưng mới vừa vắt lên đại thụ, vừa đi vừa hướng nàng xua, "Được rồi được rồi, muội tử ngươi đi đi!"
Vân Hiểu cũng không nán lại thêm, xoay người đi hướng đường nhỏ phía bên trái.
"Đúng rồi, muội tử!" Lão nhân đột nhiên bỏ thêm một câu, "Ngươi tốt nhất đừng vội xuống núi." Lão chỉ chỉ bốn phía tối đen nói, "Nhìn thấy mấy khí đen xung quanh không? Đây là dấu hiệu Quý Sơn sắp nổi gió.
Không phải ta hù dọa ngươi.
Trận gió trong núi này, từng đợt gió như hàng ngàn mũi dao hợp lại, đại thụ trăm tuổi còn bị quật nát.
Ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ trốn đi, bằng không mạng nhỏ khó giữ nổi."
Nói xong lại làm như nhớ thêm cái gì nữa, chỉ chỉ phía bên phải nói:
"Đúng rồi, bên kia có tòa đạo quan, gió quất không đến đó, trốn đến kia là an toàn nhất."
Nói đến đây biểu tình của lão càng thêm đau thương.
Vẻ mặt tâm như tro tàn.
"Nơi kia vốn là đạo quan của ta, đáng tiếc ta mới ăn nhầm độc thảo, chẳng bao lâu nữa liền ruột xuyên bụng nát mà chết.
Đằng nào cũng không trở về được, không bằng tự mình chấm dứt trước, bớt chút thống khổ."
Vân Hiểu dừng bước, ngừng một hồi.
Nắm tay siết chặt, đột nhiên xoay người trở lại.
"Ngươi quay lại làm gì?" Lão nhân nhíu mày, phất phất tay nói, "Đi mau đi mau, lát nữa gió nổi lên ngươi liền......"
"Bao lâu?" Vân Hiểu trực tiếp cắt lời.
"Cái gì?" Lão nhân hơi sủng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
"Ông ăn độc thảo bao lâu rồi?"
"Hẳn tầm một khắc đồng hồ đi." Lão nhân trả lời.
"Đau bụng không? Nhức bụng hay có triệu chứng nôn mửa không?" Nàng như cũ nghiêm túc hỏi.
"Có hay không?"
Lão lắc lắc đầu, "Thật ra có hơi buồn nôn, ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi cũng không phải......"
"Chắc vẫn kịp!" Vân Hiểu duỗi tay bẻ gãy một nhánh cây, đi thẳng về phía lão nhân.
Trực tiếp ấn lão ngồi xuống hòn đá bên cạnh, giơ nhánh cây vừa bẻ lên.
"Há mồm!"
"Ngươi......!Ngươi định làm gì?"
"Cứu người!"
"Cái gì?!"
Lão nhân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vân Hiểu đã nhét nhánh gỗ vào khoang miệng.
Lão chỉ cảm thấy trong cổ họng ngứa ngứa, lập tức cơn buồn nôn trào lên, dạ dày càn quấy kịch liệt.
Ngay tức khắc, lão há mồm, ọe một đống vựng thiên ám địa, nồng đậm vị hôi chua tanh tưởi.
Lão nhân chống hai chân mà nôn ước chừng mười phút.
Mãi đến khi không còn gì để phun, thì mới dừng lại được.
Toàn thân mồ hôi đầm đìa, dựa bên gốc cây thở hổn hển.
Lão vừa tức vừa gấp trừng mắt nhìn Vân Hiểu vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh.
"Ngươi......!Ngươi......" Lấy oán trả ơn cũng không hành hạ người khác như vậy đâu!
Vân Hiểu không để ý ông ta, ngược lại nhìn chăm chú vào những thứ vừa bị nhổ ra.
Nàng ngắt lời nói:
"Thứ ông gọi là độc thảo hóa ra là nấm à?"
"Hả?" Lão nhân sửng sốt, theo bản năng nhìn theo nàng về phía đống hỗn độn mình vừa nhổ ra.
Có lẽ vì tuổi đã cao, cắn đồ vật không tiện nói nguyên nhân, nhưng đúng là lão vừa mới ăn nhầm nấm độc.
Người này từ trong đống bầy nhầy lại nhìn ra được dáng vẻ gốc của đồ vật.
Tức khắc lão nhân liền rõ ràng ý tứ của nàng.
Nét mặt đổi thành mừng rỡ như điên, "Cái này......!Ta phun ra, thế nghĩa là ta được cứu rồi phải không?"
"Không nhất định!" Vân Hiểu vô tình đánh gãy hy vọng xa vời của lão, tiếp tục nói: "Đạo quan của ông có muối không?"
"Có có có!" Lão nhân dùng sức gật đầu.
Cuối cùng cũng nhận ra, ông già đây là trong họa có phúc may mắn gặp được đại phu a.
"Đạo quan ở bên kia, chúng ta mau đi thôi."