Bạch Duật và Vân Hiểu ở lại nhà tranh một đêm.
Sáng sớm hôm sau, lão Chu dẫn hai người đến Thiệu phủ.
Thiệu phủ rất dễ tìm, chính là dinh thự xa hoa hoành tráng nhất trong thành.
Thiệu gia không hổ là nhà giàu số một trong thành.
Không những diện tích đất ở rất lớn, rộng gấp đôi Thanh Dương, mà kiến trúc còn gấp bội lần Thanh Dương.
Tường đỏ sơn vàng ngói lưu ly vô cùng khí phái.
Toàn bộ phủ đệ như thể viết bốn chữ "Nhà ta có tiền".
Ngay cả quần áo của người gác cổng, tôi tớ cũng đẹp đẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Có lẽ do lão nhân đang mặc bộ trang bị đạo sĩ ngầu lòi, người gác cổng vừa thấy ba người, hai mắt sáng ngời, vội tiến lên đón, rất cung kính hành lễ, "Hẳn là ba vị cao nhân đến trừ tà cho thiếu gia ta, mời vào trong."
Nói xong liền dẫn ba người vào phủ, dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đành phải đi theo.
Người gác cổng dẫn thẳng đến sảnh lớn.
Lại phát hiện ở trong đã có bảy, tám người ngồi sẵn, đa phần mặc đạo bào, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt giống lão nhân.
Còn lại là người khoác áo cà sa, tay lần tràng hạt kim cang.
Ba người sửng sốt.
Trong khoảnh khắc, Vân Hiểu có cảm giác như đang tham dự cuộc mít-tinh của hội thần côn.
"Ba vị cao nhân, xin hãy chờ một lát, lão gia sẽ ra gặp các vị sau." Nói xong liền mời ba người ngồi, rồi xoay người ra ngoài.
Những người trong sảnh cũng chú ý đến ba người vừa vào, đảo mắt nhìn qua bọn họ.
Có người thân thiện gật đầu một cái, cũng có người hừ lạnh, tỏ vẻ kinh thường.
Rõ ràng những người ở đây đều có chung một mục đích là đến trừ tà cho Thiệu thiếu gia.
Xem ra Thiệu lão gia vì cứu con trai, coi như dốc hết vốn liếng.
Lão nhân và lão Chu cũng không ngờ giải thưởng của Thiệu lão gia thu hút nhiều nhân sĩ Huyền Môn đến vậy.
"Hừ, Huyền Môn thật bất hạnh, một đám ô hợp cũng tự nhận là đệ tử Huyền Môn." Bọn họ vừa ngồi xuống, vị nam tử áo xanh bên cạnh bỗng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vân Hiểu, thấy nàng còn trẻ nên khinh bỉ, "Học bản lãnh chưa được vài năm mà dám to gan, bày đặt xuống núi trừ tà."
Vân Hiểu sửng sốt, đây gọi là ma cũ bắt nạt ma mới sao?
Vân Hiểu chưa kịp mở miệng, lão nhân bên cạnh đã nổi giận, bật dậy như gà chọi, đáp trả lại, "Đạo hữu nói đúng.
Lát nữa trừ tà, đạo hữu nhớ theo sát chúng ta nha, nếu không lại kéo chân mọi người xuống." Ai không có bản lãnh, ngươi mới không có bản lãnh! Cả nhà ngươi không có bản lãnh.
Vân Hiểu: "......" Này, người ta có nói ông đâu! Ông tự thừa nhận làm cái gì?
╮(╯_╰)╭
"Ngươi......" Nam tử tức tối, đứng lên chuẩn bị đánh nhau.
Một nam tử áo lam bên cạnh vội vàng ngăn lại, "Hồ đạo hữu, đợi đã, cùng là người trong Huyền Môn, lại cùng đến trừ tà, nên đồng tâm hiệp lực mới phải, chớ nên làm tổn thương hòa khí.
Một lát nữa Thiệu lão gia sẽ ra đó."
Lúc này, cơn giận của nam tử áo xanh mới hạ bớt một ít, hắn trừng mắt lườm lão nhân, rồi mới về chỗ ngồi.
Đạo sĩ áo lam nhìn ba người với ánh mắt xin lỗi, không lên tiếng nữa.
Những người khác trong sảnh chỉ liếc mắt nhìn sang, cũng không nói năng gì.
Bọn họ ngồi trong sảnh chờ nửa canh giờ, một lúc lại xuất hiện thêm vài đệ tử Huyền Môn.
Bỗng một tiếng bước chân truyền tới, ngay sau đó, một bóng người mập mạp đến trước cửa ra vào.
Người này tầm khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, toàn thân đeo cả đống ngọc ngà châu báu, chỉ thiếu viết chữ Tiền lên mặt.
Hắn nhếch miệng cười, ngấn mỡ trên mặt cũng rung lên theo.
"Các vị tiên sư đợi lâu." Lão mập đứng trước cửa, chắp tay chào mọi người, "Làm phiền các vị không quản đường xa xôi đến trừ tà cho con trai ta." Xem ra đây chính là người treo thưởng - Thiệu lão gia, "Không biết nên xưng hô với các vị tiên gia như thế nào?"
Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy tự giới thiệu.
Vân Hiểu mới biết người châm chọc nàng lúc nãy tên là Hồ Phúc, nam tử áo lam tên Kỉ Phong, tự xưng là đến từ Vĩnh Xương phái.
Những người khác hầu như đều là du đạo.
"Thiệu lão gia, việc này không nên chậm trễ, ông mau dẫn chúng ta đi xem bệnh trạng của công tử đi!" Hồ Phúc bước lên thúc giục, vẻ mặt tự tin liếc mắt nhìn