Ngày thứ ba.
Bảng xếp hạng trận đầu chẳng có mấy ai coi, thế mà sau trận thứ hai, trước bảng đá lại chật ních người đứng xem.
Lão nhân và lão Chu chen lấn xô đẩy cả buổi mà vẫn không len vào được.
Tuy nhiên, khác với lần trước, tìm lác mắt vẫn không biết mình xếp thứ mấy, lần này Vân Hiểu chỉ cần liếc qua là thấy tên mình.
Bởi vì tên nàng được tô vàng chói lọi, xếp ở vị trí cao nhất, khác biệt hoàn toàn với các thứ hạng phía sau.
Hơn nữa, tên nàng được phóng to gấp ba lần những cái tên khác và chiếm một phần mười diện tích bảng đá nên rất bắt mắt, người đứng cách một con phố cũng có thể nhìn rõ.
"Nha đầu, nha đầu! Nhìn đi, nhìn đi! Tên ngươi ở trên! Trên đầu bảng!" Bạch Duật reo lên khi thấy tên Vân Hiểu.
Trong lòng thầm nghĩ: Với thực lực của nha đầu thì hạng nhất là điều đương nhiên, quả nhiên Thiên Sư Đường xếp nhầm hạng trận đầu rồi.
Vân Hiểu cũng thấy yên tâm phần nào, nàng quay sang hỏi lão nhân, "Tên ông đâu?"
"Chưa thấy." Lão nhân xụ mặt xuống, "Nhiều người quá, không chen vào xem được." Sở dĩ đông người đến xem bảng xếp hạng như thế, là vì dù có nhiều người vượt qua vòng hai, nhưng chỉ một trăm thứ hạng đầu tiên mới được thi vòng thứ ba, tiến lên các cấp bậc cao hơn Nhất Tiền.
Còn những đệ tử xếp dưới hạng một trăm chỉ thể nhận bậc Nhất Tiền Thiên Sư mà thôi.
Nói cách khác, vòng thi ghi danh thứ ba mới là trận đấu cạnh tranh khốc liệt nhất.
Có lẽ do viết tên Vân Hiểu quá lớn khiến tên những thí sinh phía sau nhỏ đi không ít, lão nhân kiễng chân nhìn mãi mà vẫn không thấy trên bảng đá còn viết chữ gì.
Bọn họ đang sốt ruột tìm tên, bỗng nghe thấy giọng nói mừng rỡ vang lên bên tai, "Vân tiên sư, Bạch tiên sư, Chu tiên sư! Các vị cũng ở đây!"
Ba người nhìn sang bên cạnh thì thấy một nam tử anh tuấn khoác đạo bào trắng, trông hơi lạ mắt.
Hai mắt hắn sáng rực tỏ ra vui mừng khi gặp ba người.
Lão nhân sững người một lúc, đang định mở miệng, lão Chu bên cạnh kinh ngạc thốt lên trước, "Chẳng lẽ ngươi là......!Thiệu công tử!"
"Chu tiên......!À không, nên gọi là Chu đạo hữu.
Lâu ngày không gặp, đạo hữu có khỏe không? Không ngờ các vị cũng tới ghi danh." Nói xong, ánh mắt lướt qua hai người rồi dừng trên người Vân Hiểu, hắn trịnh trọng hành lễ, "Vân đạo hữu!"
"Ngươi là Thiệu Hiến?" Vân Hiểu lúc này mới nhận ra người trước mắt.
Đây chẳng phải là con trai nuôi của Thiệu lão gia sao? Khác hẳn với dáng vẻ ốm nheo ốm nhách khi xưa, giờ đây trông hắn xán lạn, tinh thần phấn chấn và tràn đầy sức sống.
"Vân đạo hữu nhận ra ta!" Thiệu Hiến vui sướng hạ giọng giải thích, "Hôm ấy nhận được thư của đạo hữu, ta liền quyết định gia nhập Huyền Môn.
Sau khi tới Thiên Sư Đường, ta may mắn được trưởng lão Đường gia thu làm môn hạ."
"Đường gia, là Đường gia thuộc trong sáu đại thế gia sao?" Lão Chu giật mình, vội hỏi lại.
Sáu đại thế gia là đỉnh cao của giới Huyền Môn.
Nghe nói, yêu cầu thu đồ đệ của thế gia cực kỳ nghiêm ngặt, rất hiếm khi thu đệ tử khác họ.
"Đúng vậy!" Thiệu Hiến gật đầu.
Hai mắt lão Chu sáng lên tỏ vẻ hâm mộ, "Có thể được trưởng lão Đường gia thu làm đồ đệ, xem ra thiên tư của ngươi không tồi nha."
Thiệu Hiến vò đầu cười ngượng ngùng, "Chu đạo hữu quá khen, thiên tư của ta còn kém Vân đạo hữu nhiều lắm." Hắn quay sang nhìn Vân Hiểu, "Nếu ngày đó không nhờ Vân đạo hữu chỉ điểm, ta cũng không có cơ duyên như thế này."
Chỉ điểm? Có sao?
Vân Hiểu ngơ ra một lúc rồi lại liếc nhìn Bạch Duật.
Nhớ tới lá thư đó, trong lòng lại đau xót không thôi.
Bọn họ mới biểu thị một cách uyển chuyển rằng hắn chỉ cần nộp chút học phí mà thôi, ai dè hắn chuyển luôn chuyên ngành huhu.
"Phải rồi!" Thiệu Hiến chợt nghĩ ra điều gì, "Hẳn là các vị tới xem thứ hạng vòng hai.
Ở đây nhiều người lắm.
Mà mỗi đệ tử Đường gia đệ tử đều có một bản sao bảng xếp hạng, hay là các vị xem trong này đi."
Nói xong hắn rút một tờ giấy ra.
Ánh mắt ba người sáng ngời.
Không hổ là đệ tử môn phái lớn hưởng đãi ngộ khác bọt hẳn nha! Sau khi cảm ơn Thiệu Hiến, ba người nhận lấy tờ giấy, cẩn thận dò tên.
May mắn thay, lão Chu và lão nhân cũng nằm trong một trăm thứ hạng đầu, đủ tư cách tham gia vòng thi thứ ba.
Lão nhân đứng thứ bảy mươi chín, lão Chu xếp gần chót - chín mươi tám.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đáng chú ý chính là Thiệu Hiến xếp hạng năm.
Hắn mới tu đạo được vài tháng mà đã leo lên thứ hạng cao như thế.
Thực sự phải khen: Thiên tư quá đỉnh, không hổ là người được Thiên Đạo phù hộ.
Lão nhân quay sang nhìn Vân Hiểu, tâm lý cũng bình ổn trở lại.
Xem đi, rõ