Lão nhân hơi sửng sốt, vẻ mặt như nhìn thấu nàng, cười hề hề nói:
“Nha đầu, ngươi sợ sao?”
“……” Vân Hiểu nhíu mày, lườm lão ta một cái, không đáp lại lời.
Lão nhân cho rằng mình đoán đúng rồi, vỗ vai nàng, làm ra vẻ người từng trải.
“Yên tâm yên tâm! Có bần đạo ở đây! Chuyện này ta gặp riết rồi cũng quen.
Ngươi chỉ việc lo rung chuông thôi.” Dứt lời, lão còn vỗ vỗ ngực.
“……” Bởi vì có ông ở đây nên mới không yên tâm đấy.
“Đúng rồi, cái bùa trừ tà ta đưa ngươi lúc ở quán đâu?” Lão chợp nhớ ra.
Vân Hiểu mò mò túi, móc ra sấp bùa nhăn nhúm lão đưa cho lúc trước.
“Cái này là linh phù?” Đem đi tẩy trắng thì không khác gì giấy vệ sinh luôn đó.
“Đúng vậy, chính là cái này!” Lão với tay đón sấp bùa, quơ quơ khoe khoang.
“Ta tốn rất nhiều sức lực mới vẽ ra linh phù này, có thể trừ tà tránh hung.
Trước kia, ta hay bán hai lượng bạc một tấm.” Vừa nói vừa đếm, không nhiều không ít vừa đủ 20 tấm.
“……” Vừa đẹp 40 lượng trừ tà ha!
Đếm xong vẫn thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, lão nhân nghĩ một hồi, lại rút một lá bùa màu tím.
“Đây, ngươi còn sợ hãi thì cầm cái này đi.”
Vân Hiểu cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là một tấm bùa màu tím hoàn toàn khác biệt.
Không nói đến độ phẳng phiu, mặt trên vẽ đồ hình phức tạp màu đỏ tươi.
Cũng không rõ là ảo giác hay không, nàng thấy đồ hình kia mười phần sống động, tựa như đang lưu chuyển.
Nàng vô thức nhận lấy.
“Đây là……” Rõ ràng không cùng một đẳng cấp với sấp giấy vệ sinh kia.
“Đây chính là đỉnh cấp trấn tà linh phù, chỉ có nhân tài cực kì tinh thông huyền thuật mới vẽ ra được.
Trên đời này, số người vẽ được tử sắc linh phù chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thứ này là do tổ sư truyền cho ta, chỉ còn mỗi tấm này, ta vẫn luôn luyến tiếc chưa bỏ ra dùng lần nào.” Lão trịnh trọng nói."Chỉ cần có cái này, bất luận là loại yêu ma quỷ quái gì cũng đều không thể tới gần.”
Nói xong, nhìn người nằm trên giường, thở dài một cái, nói:
“Bất quá, tình trạng của người này đúng là kỳ quặc.
Ta bình tĩnh vì đã quen thấy nhiều người trúng tà nghiêm trọng.
Còn ngươi sợ hãi cũng là phản ứng bình thường!”
Lão quan sát kĩ mặt đội phương, vừa nói vừa đi tới mép giường.
“Nhìn này, sắc mặt tím tái như vậy, giống như là muốn…… muốn……”
“Ngạt thở!” Vân Hiểu xen vào một câu.
“Không sai không sai!” Lão nhân dùng sức gật đầu, “Giống như muốn tắt thở đến nơi rồi, mấu chốt là hắn rõ ràng còn sống nhưng toàn thân lốm đốm vết đen, xem ra tà vật ám hắn không hề tầm thường.
Cũng may hai mẹ con đi tìm bần đạo, chứ nếu để tiếp tục thế này, người này đoán chừng chịu không nổi qua một khắc nữa……”
“Năm phút!” Vân Hiểu sửa lại, ngưng một lát lại đổi cách nói khác, “Không đến nửa khắc chung.”
“Ừm, vậy chúng ta càng phải nắm chặt thời gian.” Lão nhân lập tức nghiêm túc lên.
Một bên bảo nàng rung chuông, một bên bàn tay kẹp linh phù chỉ về phía giường.
“Hắn không chống được bao lâu nữa.
Rõ ràng còn hô hấp, nhưng lồng ngực không phập phồng, tựa như……”
“Phía trên bị đè ép.”
“Không sai tựa như bị ép…… Ơ?” Lão nhân sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu, “Làm sao ngươi biết?”
Vân Hiểu lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như núi, kết hợp với âm điệu đều đều.
“À, ta vừa mới tiến phòng đã thấy cảnh tượng người nằm trên giường bị một hồng y nữ nhân thân đầy máu me nằm đè lên, siết chặt cổ hắn.”
Nói xong lại chỉ vào giữa giường, “Trên bụng nàng ta còn thủng một lỗ to, dạ dày khí quản rơi hết xuống giường.
Mấy cái điểm lốm đốm như tử thi chính là chỗ nội tạng nàng rơi ra.”
Lão nhân: “……”
Nữ quỷ: “……”
Ngươi cmn đang đùa ta à?!
Σ(°△°|||)︴
“À, đúng rồi!” Vân Hiểu lại bỏ thêm một câu.
“Ông mà tiến thêm một bước là sẽ dẫm đầu ruột của nàng đấy.”
Lão nhân chỉ cảm thấy chân cứng đờ, tay run lên, sấp bùa