"Sư huynh, sư huynh sao rồi?" Đệ tử áo xanh thét lên kinh hãi khi thấy sắc mặt người nằm trên đất càng vặn vẹo, vệt đen bắt đầu lan khắp mặt.
Đây là dấu hiệu âm khí sắp tràn vào tâm mạch.
Làm sao bây giờ? Mọi người càng thêm sốt ruột.
"Tránh ra!" Vân Hiểu đẩy Đường Thần ra và lấy ngân châm.
"Ngươi......!Ngươi định làm gì?" Đường Thần giật nảy, thấy nàng sắp hạ châm liền thốt lên, "Hắn bị trúng âm khí, không được......"
"Câm miệng!" Vân Hiểu xoay đầu quát thẳng vào mặt Đường Thần.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Hiểu bùng lên một khí thế vô cùng khủng bố, nàng hạ giọng gằn từng chữ một, "Muốn thấy người chết thì cứ làm ồn tiếp đi!"
"......" Đường Thần bị quát đến mức phát run, hắn biết điều ngậm miệng lại!
Nói, vừa rồi là chiêu thức gì đỉnh quá vậy trời?
(⊙_⊙)?
Vân Hiểu nhanh chóng hạ châm, lần lượt phong bế mấy huyệt lớn thông với tâm mạch, ngăn không cho âm khí tiếp tục xâm nhập.
"Ngừng......!Ngừng rồi!" Đệ tử áo xanh hô lên.
Vừa nãy, đám khí đen như dây thường xuân leo bám khắp mặt người nằm trên đất, bây giờ chúng ngừng lan nhưng người nọ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
"Ta chỉ ngăn tạm thời không cho âm khí khuếch tán tiếp mà thôi.
Nếu muốn trị khỏi hoàn toàn, phải có linh dược bổ trợ.
Giờ đưa hắn xuống núi trước rồi nói sau." Vân Hiểu nhắc nhở.
"Vâng vâng!" Đám người lúc này mới định thần lại, đang tính nâng người lên khỏi mặt đất, nhưng sợ có vấn đề gì, họ nhìn sang Vân Hiểu với ý hỏi dò.
"Chỉ cần không làm rớt ngân châm là được." Vân Hiểu gật đầu.
Mấy người thở phào, vội vàng nhấc người trên mặt đất lên.
Bởi vì chuyện này liên quan đến mạng người, vả lại nơi này trừ Vân Hiểu ra cũng chẳng còn ai là linh y, nên cả đội Bạch Duật cũng đến giúp một tay đưa người nọ xuống núi.
Khi vừa nhấc người nọ lên khỏi mặt đất, Thiệu Hiến bỗng nhiên kêu lên đầy kinh ngạc, "Ơ, bọn âm hồn đâu?"
Mọi người sửng sốt, ngẩng lên chỉ thấy một bãi đất trống trơn.
Vừa nãy bọn họ vội chạy lại đây nên vẫn chưa kịp bắt hết âm hồn, hơn nữa vì mải lo cho người bị thương nên chẳng ai để ý lũ âm hồn biến mất tăm tự lúc nào, cứ như thể chúng nó tan biến vào hư không vậy.
Rốt cuộc sao thế này?
Mọi người ngơ ngác, không chỉ riêng Vân Hiểu, tất cả mọi người đều cảm thấy kì dị.
"Đưa sư huynh xuống núi trước rồi nói sau." Đệ tử áo xanh nhắc nhở.
Mọi người gật gật đầu, đành tạm gác lại suy nghĩ, tiếp tục đưa người về thôn.
——————
Cùng lúc ấy tại Thiên Sư Đường.
"Đường chủ, không ổn rồi!" Một đệ tử vội vã lao vào đại điện, "Truyền Tống Trận của vòng thi thứ ba đột nhiên không hoạt động!"
"Cái gì?" Từ đường chủ đứng bật dậy, "Tại sao đột nhiên trận pháp không hoạt động? Tiêu trưởng lão đâu? Hắn biết chuyện chưa?"
"Tiêu trưởng lão đã đến trận pháp trước rồi ạ."
Từ đường chủ lập tức bước nhanh tới quảng trường, không tiếc vận bùa chú, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía trận pháp.
Người phụ trách trận pháp - Tiêu Hằng Nhất đứng sẵn ở đó, sắc mặt hắn trông không tốt cho lắm.
"Sao lại thế?" Từ đường chủ hỏi.
"Ta cũng không biết!" Tiêu Hằng Nhất lắc đầu nói, "Trận đồ không có vấn đề gì, tuy nhiên Truyền Tống phù đột nhiên mất kết nối với trận pháp, khiến cho trận pháp không hoạt động nữa, thế nên thí sinh không thể về bằng Truyền Tống phù được."
"Có sửa được không?" Từ đường gấp giọng hỏi.
Vẫn còn năm mươi đệ tử bị kẹt bên đầu kia đấy!
"Nguyên nhân không phải là ở bên phía chúng ta, không điều chỉnh được!" Tiêu Hằng Nhất lắc đầu, trầm giọng đoán, "Hay là bên trường thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới xuất hiện tình huống này?"
Từ đường chủ sầm mặt lại, "Trường thi đã được ba vị trưởng lão đích thân đến kiểm tra nhiều lần.
Chẳng lẽ có thứ gì ngăn không cho các vị trưởng lão không phát hiện ra điều lạ?" Hắn thấy lòng như lửa đốt.
Không có Truyền Tống Trận, nghĩa là bọn họ không thể biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một hồi sau, Từ Thanh Phong khẽ cắn môi, quay sang căn dặn đệ tử, "Mau đi gọi Triệu trưởng lão và Trầm trưởng lão lập tức đến xem thôn Tứ Thì có chuyện gì?" Nói xong lại nhìn sang Tiêu Hằng Nhất, "Tiêu trưởng lão, ngươi tiếp tục thử xem có thể liên hệ với người phía bên kia được không?"
Tiêu Hằng Nhất gật đầu, tiếp tục suy diễn trận pháp.
——————
Thôn Tứ Thì.
Vân Hiểu và chín người khác cùng quay lại gian phòng nhỏ.
Kỳ lạ làm sao, suốt dọc đường xuống núi bọn họ không hề gặp bất kì một con âm hồn nào.
Vừa vào phòng nhỏ, Đường Thần lại thử đốt Truyền Tống phù của mình nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
Cho dù dùng bao nhiêu tấm bùa đi nữa vẫn không thể đưa người bị thương về Thiên Sư Đường.
"Ta thử dùng bùa đưa tin cho Đường gia nhưng cũng không liên lạc được." Thiệu