"Các ngươi cũng từng là người, bây giờ lại muốn ăn thịt đồng loại, sống thế mà cũng đòi sống ư?" Vân Hiểu liếc nhìn đám thôn dân tuy còn hồn phách nhưng trông người không ra người, ngợm không ra ngợm.
"Ha ha ha......!" Gã áo xanh đắc ý cười rộ lên, gã hoàn toàn làm lơ lời nói mỉa mai của nàng, "Bọn ta nào phải phàm nhân, bọn ta chính là chủng tộc được Thiên Thần chọn, được Thiên Thần ban cho tuổi thọ vĩnh hằng, dứt khỏi thống khổ luân hồi.
Còn lũ các ngươi chỉ xứng là thức ăn của bọn ta mà thôi."
Vân Hiểu nhìn gã bằng ánh mắt tối sầm, nàng tiếp tục xoi xỉa, "Loại Thiên Thần gì mà lại biến các ngươi thành cái vẻ ma chê quỷ hờn thế này.
Chậc chậc, xem ra năng lực của Thiên Thần cũng chả có gì ghê gớm."
"Im ngay!" Gã áo xanh bỗng nổi điên lên, hai mắt long sòng sọc nhìn chằm chặp vào Vân Hiểu.
Lũ Âm Thi xung quanh cũng vùng lên, gào rú điên cuồng, "Ai cho phép một phàm nhân như ngươi coi thường Thiên Thần của bọn ta!"
"Ô, ta nói sai à?" Vân Hiểu giữ vững bình tĩnh, đáp trả với vẻ sống chết không sờn, "Các ngươi tưởng mình ưa nhìn lắm sao? Hay là tự tổ chức cuộc thi hoa hậu tìm ra người đẹp nhất đi! À quên, đám các ngươi ai cũng xấu như ai thì phân biệt kiểu gì chứ.
Nom các ngươi đã ghê rợn như này, thế chắc cái tên tự xưng là Thiên Thần kia còn tởm lợm hơn nhiều ha?"
"Ngươi!" Tên áo xanh tức tối định lao lên nhưng lại sợ bị trận pháp hất phăng đi.
Gương mặt gã vặn vẹo như đang kiềm chế máu điên trong người, gã hít vào một hơi thật sâu rồi lại đe, "Được lắm! Nếu ngươi đã muốn chết, bọn ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Tối nay, thôn dân ta sẽ rút xương lột da ăn tươi uống máu ngươi đầu tiên, sau đó cúng tế hồn phách ngươi cho Thiên Thần vĩ đại.".
Ngôn Tình Hài
"Vào đê! Giỏi thì nhào vô! Chắc bà đây sợ ngươi quá!" Vân Hiểu không thèm để lời hăm dọa của gã vào tai, nàng tiến lên một bước và càng nói càng hăng, "Á à, hóa ra Thiên Thần của các ngươi là đồ rùa đen rụt cổ, có giỏi thì ra đây đấu với Thiên Sư Đường ta xem nào.
Hay gã chỉ biết trốn chui trốn lủi, chơi mưu hèn kế bẩn sau lưng người khác?"
"Ngươi......! " Gã áo xanh giận run bần bật, hai mắt đằng đằng sát khí.
Lũ Âm Thi kích động dữ dội, bất chấp trận pháp, chúng nhào lên định liều mạng với Vân Hiểu.
"Nha......!Nha đầu." Bạch Duật lo lắng kéo kéo áo nàng.
Từ trước tới nay, nha đầu có bao giờ bốc đồng thế đâu!
Những đệ tử khác cũng nhìn Vân Hiểu với vẻ bất an, Đường Thần không nhịn được thầm khuyên, "Ngươi cần gì phải......!Chọc giận gã?" Lỡ bọn chúng điên lên lao vào phá trận thì sao?
Vân Hiểu phớt lờ các đệ tử khác, nàng hừ lạnh ra vẻ khiêu khích, "Hừ, hay cho kẻ tự xưng là Thiên Thần mà không dám lộ diện, lại còn nhờ các ngươi bắt người thờ cúng.
Thế xin hỏi Thiên Thần của các ngươi biết cai sữa chưa?"
"Câm mồm!" Gã áo xanh cuối cùng không nhịn nổi nữa, gã tung một chưởng, bật ra một luồng khí đen kịt.
Nhưng luồng khí vừa chạm vào trận pháp thì lại bị đánh tan.
Thấy vậy, đôi mắt gã long sòng sọc, gã nghiến răng nghiến lợi nói, "Loại sâu bọ như ngươi mà dám coi thường Thiên Thần ư? Chờ trời phạt đi!"
"Đến đi! Ta đang chờ đây." Vân Hiểu khịt mũi, "Trời phạt thế nào? Chỉ biết chém gió, có giỏi thì gọi Thiên Thần của các ngươi ra đây coi!"
"Yên tâm, một khi mặt trời lặn, tất cả các ngươi sẽ bị hồn phi phách tán.
Đến lúc đó, bất kì kẻ nào cũng đừng hòng trốn thoát." Gã áo xanh trợn mắt trừng Vân Hiểu và gắn từng chữ một, "Đến lúc đó, chắc chắn ta sẽ đích thân đưa các ngươi vào từ đường thờ tổ, dùng hồn phách của các ngươi để đánh thức Thiên Thần của chúng ta."
Gã đảo mắt nhìn đám đệ tử trong phòng.
Ánh mắt u ám cùng với từng câu từng chữ sắc lạnh mà gã nói ra khiến các đệ tử rùng mình.
"Ồ......! " Vân