Vẻ mặt Vân Hiểu nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Trong nhất thời, đầu óc lão nhân chấn động.
Ý của nha đầu là, nữ quỷ tên Tố Nương kia bất đắc dĩ chạy trốn vì có kẻ muốn hại con nàng.
Hơn nữa có thể đó không phải hài tử đầu tiên của nàng? Hay nói là, trước kia Lý gia còn có vài đứa trẻ khác.
Nhưng trong nhà, ngoại trừ ba người đó, thì không thấy bất kì bóng dáng trẻ con nào.
Chẳng lẽ……
Lão nhân run lên, yên lặng nhích lại gần Vân Hiểu, kinh hãi nói, “Nha đầu, ý ngươi là người nhà Lý gia…… ăn thịt trẻ con?!” Thế gian này ngoại trừ quỷ, còn có rất nhiều loại yêu ma ăn thịt người.
Chẳng lẽ ba người kia cũng là…?
Vân Hiểu: “……”
Cái quái gì vật trời? Logic của ông rốt cục chui ra từ đâu thế?
Vân Hiểu mắt trợn trắng, mặc kệ lão, rảo bước về núi.
“Á! Nha đầu, từ từ đợi ta!” Nói rõ ràng đi mà!
Bạch Duật vội chạy theo.
Yêu ma còn đáng sợ hơn lệ quỷ a.
——
Có lẽ bởi vì tự dọa sợ chính mình, suốt đường về lão nhân đi như bay.
Thời gian di chuyển thường mất hai giờ đồng hồ, bây giờ giảm đi một nửa.
Vừa bước vào quán, lão nhân ngồi bệt xuống.
Bất chấp bộ trang bị tiên phong đạo cốt chuyên dụng bị dơ, lão đặt mông xuống, thở phì phò.
Trông như vừa sống sót thần kỳ sau một vụ tai nạn.
“Cuối cùng cũng an toàn trở về.”
Vân Hiểu liếc mắt nhìn lão, nhịn không được nhắc nhở: “Đến rằm tháng 7 nữ quỷ sẽ quay lại.”
Lão nhân không hoảng loạn, xua xua tay nói: “Yên tâm đi nha đầu, nơi này là Thanh Dương Quan, có thiên địa linh khí bảo hộ, lệ quỷ hung tàn cỡ nào cũng không thể tiến vào.”
Hóa đạo quán còn có tác dụng này?
Nàng chợt nghĩ tới trận gió kỳ quái mấy hôm trước hình như cũng cố tình tránh xa đạo quán.
Xem ra chuyện này là thật, chẳng trách lão nhân gấp gáp trở về như vậy.
“Đúng rồi, nha đầu!” Lão nhân đột nhiên bật dậy dường như vừa nghĩ tới cái gì.
“Nhân lúc còn sớm, mau mau mau!”
Nói rồi liền đứng lên, đi vào hậu đường trong gian phòng.
Lão lật tung tủ quần áo tìm nửa ngày trời, mới kéo ra một bộ đạo bào, không giải thích gì vội nhét vào tay nàng.
“Mau tắm gội, thay quần áo!” Nói xong liền đẩy nàng vào hậu điện.
Vân Hiểu phát hiện đó là một bộ đạo bào màu trắng, cùng kiểu với bộ trang phục trang bức của lão nhân.
Chỉ là bộ này nhỏ hơn nhiều, rõ ràng là trang phục dành cho nữ.
Chờ nàng thay xong quần áo, lão nhân lại lôi kéo nàng.
“Mau mau mau, trời tối liền không kịp.”
Nàng không kịp hỏi, đã bị lão kéo đến một tòa tháp cao trong hậu điện.
Vân Hiểu nhìn về phía lão nhân.
“Không phải ông từng nói tháp này là cấm địa trong quán, không thể tùy tiện ra vào sao?”
Đây là tòa kiến trúc cao nhất trong quán.
Mấy hôm trước, khi vừa mới đến, nàng không có việc gì làm nên chủ động đi lên đây quét dọn, không ngờ bị lão nhân ngăn lại.
Đại ý là bên trong thờ phụng Huyền Môn tổ sư, không được tùy tiện quấy rầy.
“Đó là trước kia.” Lão nhân nghiêm trang nói.
“Không phải sáng nay ngươi đáp ứng gia nhập Thanh Dương ta sao? Đương nhiên ngươi không cần xem nơi này như cấm địa nữa.
Ta dẫn ngươi lên, bái kiến Tổ sư gia.” Vừa nói vừa kéo nàng đi vào.“Chỉ cần ngươi lạy Tổ sư gia, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử chính thức của Thanh Dương ta.”
“……” Bây giờ muốn chạy còn kịp không?
Bạch Duật không nhìn ra vẻ khác thường của nàng, một đường lôi kéo nàng lên lầu.
Vân Hiểu vào mới biết, kiến trúc tháp này và đạo quán hoàn toàn khác nhau.
Cùng trải qua sự tàn phá của năm tháng, đạo quán thì hỏng hóc, mưa dột, cửa sổ hết rách đến rơi nhưng tòa tháp này lại hoàn chỉnh như vừa xây không lâu.
Xung quanh cầu thang xoắn ốc, vách tường bốn phía khắc mờ mờ những đồ hình xa lạ, giống như là phù văn.
Hơn nữa…… hình như bên trong tháp này hơi sáng quá thì phải.
Tháp tổng cộng có mười một tầng.
Hai người đi thẳng lên tầng cao nhất, thấy sương khói lượn lờ trên sàn, chỉ ngửi thấy mùi hương khói.
Tầng cao nhất rất rộng rãi, nhưng chỉ bày duy nhất một bàn thờ, trông có vẻ trống trải.
Trên bàn thờ đặt một khối thần bài, mặt trên viết hàng chữ kim sắc lớn: Thanh Dương Quảng Tế Thiên Tôn.
Lư hương trước bàn cắm ba nén hương, sương khói từ từ bay lên.
“Nha