*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ò."
Khóe miệng Vu Thanh cong cong, bởi vì trong lòng chờ mong, nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh không ít, cô đẩy một hộp cơm khác tới trước mặt Ôn Trạc, thúc giục nói:
"Anh cũng mau ăn đi."
Ôn Trạc gật gật đầu, thong thả ung dung ăn lên.
Nửa giờ sau, Ôn Trạc dùng khăn giấy thay xoa xoa miệng Vu Thanh, rồi sau đó dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi cô, sủng nịch nói:
"Mau thay quần áo đi, trang điểm xinh đẹp lên."
Tuy rằng không biết anh rốt cuộc muốn mang mình đi nơi nào, nhưng Vu Thanh vẫn rất hưng phấn chạy về phòng thay quần áo, chọn lựa nửa ngày, chọn một cái áo cộc tay eo thì váy ngắn, mặc xong liền cầm mấy cái lọ hoá trang trên bàn bắt đầu lăn lộn mặt của mình.
Bởi vì tâm tình kích động, Vu Thanh vẽ lông mày vài lần đều không thành công, cô bắt đầu có chút sốt ruột, đang muốn trực tiếp gỡ toàn bộ, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm Ôn Trạc, hàm chứa cười:
"Đừng có gấp, từ từ tới."
Động tác trên tay Vu Thanh ngừng lại, một lần nữa cầm lấy bút vẽ lông mày, lần này cô vẽ thành công, cô nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cái bước đi tiếp theo.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Vu Thanh sửa sang lại tóc, mới chậm rì rì mở cửa bước ra ngoài.
Ôn Trạc đứng ngoài cửa phòng cô, trên người đã thay một bộ quần áo, lấy từ trong thư phòng.
Dáng vẻ này của anh làm Vu Thanh ngây người, trong nháy mắt cảm thấy mình đã trở lại thời điểm trước đây.
"Thật xinh đẹp."
Ôn Trạc cười hôn hôn mu bàn tay Vu Thanh, dẫn cô đi ra huyền quan, rồi sau đó ngồi xổm xuống thay cô mang giày:
"Hiện tại đi ra ngoài khẳng định sẽ bị phóng viên chụp, cho nên chúng ta đắc dụng đi phương pháp khác."
Vu Thanh nhíu mày, "Không được, vậy không đi nữa."
Nhưng Ôn Trạc lại không cho phép cô phản đối, duỗi tay đem đầu ấn đến trước ngực anh, thanh âm ôn nhuận mang theo ý dỗ:
"Chờ một chút liền ổn thôi, nhắm mắt lại nào."
Vu Thanh bị thuận theo, nháy mắt không hề phản đối, có chút khẩn trương túm lấy quần áo của anh.
Cảm nhận được thân thể căng chặt của cô gái nhỏ trong lòng ngực, lực đạo Ôn Trạc ôm lấy cô càng sâu chút, nhịn không được ở bên tai cô cười một chút, thanh âm trầm thấp cùng với nhiệt khí cuốn vào vành tai Vu Thanh:
"Em nhát gan thật."
Rồi sau đó anh cũng nhắm lại mắt, không muốn xem cảnh tượng chung quanh vặn vẹo lệnh người hoa cả mắt.
Sau đó không lâu, Ôn Trạc buông lỏng tay, Vu Thanh cũng chậm rãi mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên người mình, có chút hưng phấn duỗi tay đưa cho anh xem:
"Ngôi sao nhỏ, anh xem! Em cũng sẽ sáng lên nè!"
Ôn Trạc mặt mày mềm xuống, hơi hơi cong lưng, nhìn thẳng cô: "Em vốn dĩ liền sẽ."
Nghe vậy, Vu Thanh dừng một chút, gương mặt bay lên hai mảnh đỏ ửng, không được tự nhiên dịch khai tầm mắt.
Sau đó, cô mới chú ý tới cảnh sắc chung quanh, tráng lệ mà lại loá mắt.
Chung quanh cơ hồ không nhìn thấy những người khác, dường như chỉ có hai người bọn trong toàn thế giới.
Giương mắt nhìn lên, trong trời đêm là quang mang thiên biến vạn hóa, diện tích rộng lớn dường như là vô biên vô hạn.
Quang mang thong thả phiêu động, lúc sáng lúc tối, phát ra sắc thái loang lổ.
Vu Thanh đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới quay đầu hỏi người bên cạnh:
"Đây là đâu?"
"Anh cũng không biết."
Ôn Trạc bắt lấy tay cô, dùng bàn tay dày rộng vuốt ve một hồi: "Liền tùy tiện tìm một chỗ, nhanh chóng xem đi, một lát liền đi."
Vu Thanh rất bất mãn: "Gấp vậy sao."
"Không muốn đi?"
"Ừ, xinh đẹp, muốn tiếp tục xem."
Nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của cô, Ôn Trạc nhịn không được đem mặt cô vặn trở về, có chút ăn vị hỏi:
"Em có muốn xem bộ dáng anh biến thành ngôi sao là gì không."
"Em có xem qua nha." Vu Thanh chớp chớp mắt, "Nhất lượng xinh đẹp nhất kia viên."
Ôn Trạc chậm rãi buông lỏng tay ra, má lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện, vành tai dần dần nhiễm hồng nhạt.
Vu Thanh không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm anh xem: "Lúc sau biến thành người càng đẹp mắt."
Ôn Trạc tâm tình càng tốt, duỗi tay véo véo thịt mặt cô: "Được rồi, nói giỡn vơi em thôi. Chậm rãi xem đi, khi nào muốn đi liền đi."
"Em không muốn xem bộ dáng anh biến thành ngôi sao."
Vu Thanh rất nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, đôi mắt lượng như là ảnh ngược ánh sáng của bầu trời:
"Chỉ muốn làm anh ở bên cạnh em bồi em cùng nhau xem nhìn đồ vật."
Biến thành ngôi sao, kia quá xa xôi rồi.
Cô sờ không tới, không thể nắm lấy, cảm giác như vậy, quá không dễ chịu.
Ôn Trạc hầu kết lăn lăn, không nói gì.
Nói xong lúc sau, Vu Thanh cũng có chút ngượng ngùng, quay đầu tiếp tục nhìn cực quang trên bầu trời, có chút cao hứng hỏi: "Cái này chính là sao sao? Tuyệt thật!"
Ôn Trạc hô hấp đột nhiên ngừng lại, sau đó bỗng chốc trở nên dồn dập mà hỗn độn, bên tai nháy mắt như là bị người ta cắt ra một vết thương, máu đỏ tươi chảy xuống khiến Vu Thanh hồ nghi nhìn anh một cái.
"Anh sao vậy?"
Ôn Trạc nắm đồ vật trong tay, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, trong mắt như là có cái gì kích động, lộng lẫy sinh quang: "Anh và phiến cực quang này, em càng nguyện ý xem cái nào?"
Vu Thanh ở trong lòng mắt trợn trắng, còn rối rắm cái này ah?
Cô sờ sờ đầu, có chút vô ngữ, nhưng vẫn thỏa hiệp phụ họa: "Là anh, đương nhiên là anh."
Chung quanh hai người hiện lên một tầng sương trắng.
Nghe được những lời này của cô, tâm trạng khuẩn trương của Ôn Trạc rốt cuộc có một tia hòa hoãn, anh rũ mi cười cười, nhẹ giọng nói:
"Nhìn không trung, lần này mới là quà."
Vu Thanh ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này, trên bầu trời những ánh sáng mang trạng cùng hình cung như bị thứ gì đó thu hút, kết bè kết đội lao tới, toàn bộ tụ lại thành một ngôi sao rất nhỏ và cực kỳ sáng, chậm rãi để sát vào bọn họ, phù tới trước mắt Vu Thanh.
Không bao lâu, ánh sáng phía trên chậm rãi rút đi, hiện ra nguyên bản bộ dáng.
Đó là một chiếc nhẫn, mặt trên điểm xuyết một viên ngôi sao nho nhỏ, rồi sau đó, rơi xuống trên tay Ôn Trạc.
Vu Thanh liếm liếm môi, cả người cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Ôn Trạc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Vu Thanh, khóe miệng nhếch lên cũng chậm rãi thu trở về, chậm rãi quỳ
một gối, nhìn lên Vu Thanh, biểu tình thành kính không thể tưởng tượng.
"Vu Thanh, anh sẽ đối xử thật tốt với em." Anh lẩm bẩm mở miệng.
Vu Thanh hốc mắt dần dần đỏ lên, hiện lên một tầng sương mù mênh mông.
"Anh sẽ kiếm tiền thật nhiều cho em mua bất cứ thứ gì em muốn, cũng sẽ khắc phục tâm lý sợ lửa sẽ nấu bất cứ món gì em thích, dù có chuyện gì xảy ra, anh đều có thể giúp em giải quyết, làm cuộc đời em đều vô ưu vô lự."
"Sẽ không làm em sinh khí, sẽ không khiến em khổ sở, sẽ không làm em có một khoảnh khắc bất an cùng sợ hãi."
Mỗi câu nói mỗi từ ngữ của anh đều như là từ đáy lòng phát ra, thong thả mà lại leng keng hữu lực.
Bàn tay cầm chiếc nhẫn run nhè nhẹ, lực tác động mạnh khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Nói xong lời cuối cùng, anh nói mang theo khẩn cầu.
"Cho nên, gả cho anh, được không?"
Ôn Trạc phun ra chữ cuối cùng, cả người càng thêm khẩn trương, thấp thỏm chờ đợi cô phản ứng.
Vu Thanh suy nghĩ còn đắm chìm trong lời anh vừa nói, cả người ngốc ngốc nhìn anh, sau khi chú ý đến vẻ mặt của anh, vội vàng gật đầu, hút mũi rồi vươn tay ra, nước mắt đều rào rạt rơi xuống, trong thanh âm tràn đầy nồng đậm giọng mũi, "Ừ."
Ôn Trạc trong mắt rốt cuộc hiện lên một tầng cảm xúc mừng như điên, phảng phất chiếm được toàn bộ thế giới.
Anh nhịn không được gợi lên khóe miệng, luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Màn sương trắng bao quanh hai người lập tức tan biến.
Ôn Trạc đứng lên, đôi tay xoa mặt cô, lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, sau đó hôn lên cánh môi cô thật mạnh, mút lấy đầu lưỡi có chút lùi bước, tâm tình kích động toàn bộ phát tiết tại bên trong môi răng giao triền.
Thật lâu sau sau, Ôn Trạc rốt cuộc không tha thối lui tới, dùng chóp mũi chống cái mũi cô, mỉm cười nhìn cô.
Sau lưng hai người là một vòng cực quang huyến lệ khiến người ta phải chú ý, nhưng lúc này bọn họ, trong mắt chỉ có lẫn nhau, tầm mắt đều không muốn hoạt động mở ra.
......
Anh đem vòng cực quang tặng cho em.
Bởi vì em mới là ánh sáng cực hạn trong lòng anh.
......
Thời điểm anh rốt cuộc có thể cái vòng hắc ám kia, chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này cư nhiên có một sự tồn tại như vậy.
Khi lần đầu diện kiến không cảm thấy có gì hấp dẫn, nhưng sau một thời gian dài, anh cảm thấy, em đại khái có thể có thể chiếu sáng toàn bộ vũ trụ trong trái tim anh.
......
*
Thời điểm hai người về đến nhà, bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống.
Vu Thanh lười biếng nằm ở trên sô pha, thông qua ánh sáng mỏng manh nhìn Ôn Trạc đi đến bên huyền quan bật đèn, rồi sau đó đi vào trong phòng bếp, không biết đang làm cái gì, nửa ngày cũng chưa ra tới.
Đợi nửa ngày cũng chưa thấy anh ra, Vu Thanh có chút kỳ quái hô: "Anh làm gì thế? Trong bếp không có thức ăn."
Thực mau, Ôn Trạc ôm cái bánh kem từ bên trong đi ra, mặt trên là một cây ngọn nến ngắn ngủn, lay động cháy mầm.
Vu Thanh nóng nảy, lập tức đứng lên, đi đến hắn bên cạnh, muốn cầm lấy bánh kem, "Em tới bắt, có lửa."
Ôn Trạc lắc lắc đầu, vòng qua cô, đặt bánh lên trên bàn trà, đứng ở tại chỗ vẫy vẫy tay với cô: "Lại đây bên này, ngốc đứng làm gì."
Vu Thanh đi qua, vừa định ngồi bên cạnh anh, liền bị anh một phen kéo lấy, kéo đến ngồi xuống trong lòng ngực anh.
Bên tai vang lên thanh âm của anh, mang theo giọng điệu dỗ dành: "Bảo bối, bánh kem là anh làm, ngọn nến là anh điểm, hiện tại liền chờ hứa nguyện của em rồi thổi ngọn nến nha."
Vu Thanh mười ngón giao nắm, nhắm mắt lại cho phép cái nguyện vọng, sau đó nhẹ nhàng đem ánh nến thổi tắt.
Cô xoay người, đôi tay vòng lấy eo Ôn Trạc, rầu rĩ nói: "Em không thổi ngọn nến cũng không có quan hệ gì"
"Ít nhiều nha"
Ôn Trạc thấp giọng cười một cái, xoa xoa sợi tóc cô, "Sinh nhật người khác đều có ngọn nến có thể thổi, Vu Thanh nhà anh sao lại có thể chỉ có cái bánh kem."
Vu Thanh nhìn anh, hốc mắt lại đỏ.
Anh hôn hôn giữa mày cô, cười đến ôn nhu, "Anh không sợ."
Vì em, anh cái gì đều có thể không sợ.
*
Anh hy vọng có thể trở lại năm 2015, khi đó anh có thể nói:
Ba em sẽ qua đời ngày 12 tháng 2 vì tai nạn ngoài ý muốn, em phải nhắc nhở anh, ngày đó không cần ra cửa;
Nếu lời nói ngăn cản không được, bốn tháng sau, mẹ em sẽ gả cho một nam nhân khác, em phải kiên quyết cự tuyệt cùng bà ấy chuyển đến nhà người đàn ông đó;
Nếu em làm không được, em phải nhớ kỹ, ba năm sau em sẽ gặp được một người đàn ông, thời điểm hắn cười rộ lên, bên môi có cái má lúm đồng tiền, cả người trong sáng như là ánh mặt trời.
Thời điểm gặp được hắn, em phải nhớ kỹ:
Không phải sợ hắn.
Ngay cả khi anh ta có điều gì đó khác với những người bình thường, em cũng ngàn vạn đừng sợ anh ta.
Bởi vì, tương lai hắn, sẽ trở thành người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.
—— Vu Thanh